"Lạnh..."
Dung Lạc rên khẽ một tiếng, hai tay theo bản năng mà ôm chặt eo hông người đàn ông, đầu nhỏ rức vào ngực hắn, tìm kiếm ấm áp cô muốn.
Mục Dã vốn không định đi đâu, chỉ là theo thói quen tỉnh lại vào lúc này. Nhìn thấy cô như vậy, Mục Dã khẽ nghiêng người ôm thân hình trơn mịn của cô gái nhỏ bên cạnh, cho cô ấm áp cô cần vừa hôn hôn lên trán nhỏ của cô, tiếp tục nướng giường.
Nhưng có lẽ là do đêm qua ngủ hơi sớm mà sau đó Dung Lạc chỉ ngủ thêm được nữa tiếng thì đã tỉnh lại. Mặc dù người đàn ông chỉ làm một lần nhưng kéo dài gần ba tiếng thì thời điểm Dung Lạc thiếp đi, kim ngắn của chiếc đồng hồ trên tường vẫn còn chưa chạy đến số mười.
Dung Lạc chưa kịp động thân đã cảm nhận đến khác thường ở nơi tư mật. Mặt cô soát một cái đỏ bừng lên khi những hình ảnh d.âm mĩ tối qua ùm ùm kéo tới. Dung Lạc lập tức cuộn người lại, đầu rút vào chăn theo bản năng.
Mục Dã im lặng từ phía trên quan sát biểu tình của cô, ánh mắt trở nên nhu hòa không che dấu được.
Chỉ là phản ứng sinh lý vào lúc sáng sớm của người đàn ông vẫn là chọc cho Dung Lạc đang núp giữa chăn và thân hình trần trụi rắn chắc không chút nào che dấu bại lộ trước của cô chọc cho sợ cứng người. Dung Lạc nhắm chặt mắt, ở trong lòng khóc tiếng máng. Cô phải kiềm nén lắm mới không thuận tiện nâng chân lên thụi cho người đàn ông này một cái đến mức chim kêu ó ó. Đúng là... Aaaaa!!! Ai đến mang cô rời khỏi chỗ này đi!
"..."
Mục Dã không biết cô gái nhỏ bên dưới chăn đang có suy nghĩ mưu xác chồng. Hắn đối với việc đại huynh đệ thước tất không nhỏ đang thức tỉnh giữa hai chân tỏ vẻ bất lực. Mục Dã ở trong lòng nói thầm: Được rồi, cái này hắn là không quản nổi. Người đàn ông khí huyết phương cương nào cũng sẽ trải qua vào mỗi buổi sáng. Nhưng với tố chất của bản thân, hắn còn không có thất bại đến mức để cho nó dọa chết cô gái nhỏ. Là anh là em thì vẫn phải nằm xuống cho hắn. Đêm qua hắn đã làm nơi đó của cô sưng lên, tuy không bị trầy nhưng vẫn không thể ép buộc nữa.
"Đừng quan tâm đến nó."
"..."
Chỉ là hắn nói thì nói, chứ chưa chắc người con gái bên cạnh sẽ cảm giác được ý nghĩ của hắn. Dung Lạc chỉ cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy đến nơi rồi. Gì mà "đừng quan tâm đến nó" chứ... Càng nói càng thấy lưu manh, Dung Lạc ở trong lòng bày tỏ oán hận.
Nhưng mà... Thật sự có thể bỏ mặc thế sao...?
Dù Dung Lạc nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mà cô vẫn chùng bước khi nhớ đến dục tiên dục tử đến chết đi sống lại đêm qua. Cô thật sự không thể mềm lòng nổi mà cho cái thứ to lớn quá đáng kia làm càn làm bậy trong người mình bây giờ được. Sẽ chết!!
Nhưng mà cô vẫn có thể dùng cách khác giúp hắn... Dù sao người này cũng là chồng cô mà, hắn tốt thì cô mới tốt đúng không nhỉ? Dung Lạc ở trong mơn man suy nghĩ hòng lung lạc bộ não của mình mà làm ra hành động kinh người...
"..."
Mục Dã căng chặt toàn thân khi anh em của hắn bất ngờ bị bàn tay ấm nóng mềm mại của cô gái nhỏ bao bọc, không chút đề phòng mà phồng lớn lên.
"..."
Lần này đến phiên Dung Lạc cứng người.
Cô thề, cô không thể tưởng tượng được cái thứ này đêm qua sao lại có thể chui vào người cô làm loạn được chứ...!
Sao cô có thể còn sống được nhỉ!!
Rõ ràng hồi nãy nó không có lớn có nóng có cứng như vậy mà...!!!
Rốt cuộc người này ăn cái gì lớn lên vậy??? Ai nói cho cô biết đi!
Dung Lạc ở trong cảm xúc hỗn loạn không nhịn được mà theo bản năng khép chặt hai đùi thon thả. Thế nhưng hành động đó lại vô tình kẹp luôn bắp chân săn chắc như sắt thép của người đàn ông.
"..."
"..."
Dung Lạc ngượng đến chín cả mặt khi nghe thấy tiếng cười trầm thấp vọng ra từ yết hầu của người đàn ông. Cô không nhịn được giận dỗi mà lại hướng thịt mềm trên ngực hắn nghiến một cái.
Tuy là không phải vị trí như đêm qua nhưng vẫn kích thích vật dưới thân người đàn ông nảy lên không ngừng, còn trướng lớn một vòng.
"..."
"..."
Dung Lạc khẽ liếc con quái vật mà cô cảm thấy hai tay mình cầm còn không xuể kia, không nhịn được muốn chửi tục.
Giờ cô rút lui chắc vẫn còn kịp nhỉ?
Dung Lạc nghĩ là làm, lập tức bung người bỏ chạy.
"A..."
Chỉ là cô đã quên, di chứng đêm qua vẫn còn ở trên thân thể chưa tan. Cho dù người đàn ông chỉ làm "một lần" nhưng vẫn khiến toàn thân cô rã rời, nơi tư mật vẫn đau đớn bứt rút nếu cử động mạnh.
Chính vì vậy khi cô làm ra hành động hất tung cái vật lớn trong tay mình ra, đồng thời xoay người muốn lao xuống giường thì cô chỉ kịp xoay một vòng qua bên kia rồi bất lực ngã xuống. Vị trí hiện tại chỉ khác với lúc nãy một chút thôi, đó là cô quay lưng lại với người đàn ông, đầu vẫn còn gác lên cánh tay đầy cơ bắp cứng rắn như đá của hắn... Tất cả đều khiến Dung Lạc tức chết lại không thể làm được gì.
"..."
Mục Dã hắn thề, nếu không phải bận tâm đến tâm tình của cô gái nhỏ thì hắn đã cười banh nóc rồi.
Có điều hiện tại vẫn còn chuyện quan trọng hơn cho hắn làm.
Thời điểm cô lật người hắn không rõ cô muốn làm cái gì nên không có kịp cho ra phản ứng đúng đắn. Hiện tại biết cô muốn lâm trận bỏ trốn rồi sao hắn có thể cho cô toại nguyện. Rồi người anh em của hắn phải làm sao đây? Hắn vốn không định bính cô nữa. Là cô khơi mào trước đó chứ.
Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm. Chúng ta đều đã lớn rồi đúng không?
Bộp.
Một tiếng vang trầm thấp, Dung Lạc đã bị người kéo ngược trở về.
"A! Không cần!"
Dung Lạc theo bản năng la lên, nhưng kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi. Cô vẫn bị người đàn ông phía sau khóa trong lòng ngực như khóa một con gà con. Khiến cho cô run rẩy hơn là cách hắn giam cầm cô... Một bàn tay lớn trực tiếp úp lên mềm mại trước ngực cô, một lại đặt lên vùng tam giác thần bí riêng tư của cô... Phía sau mông còn bị một con quái vật nóng rực kia chà sát lên... Hành động lại biến thái sắc lang đến cực điểm!! Không thể chấp nhận nổi!!
"Tôi cũng không có làm gì em, em chạy gì chứ?'
Ấy vậy mà giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của người đàn ông còn bay tới, chọc cho cô đỏ mặt tía tai, giận mà không nói được.
Anh anh anh... Cô cô cô... Cô sao lại cảm thấy người đàn ông này tốt chứ!!! Mắt cô đúng là mù rồi!!! Gì mà không có làm gì chứ? Chứ cái đang đâm trên mông cô kia là cái chuyện gì!!
Dung Lạc hoàn toàn không nhớ ai là người đã khiến cho người anh em đang khóc gào đòi ăn kia bùng nổ đến mức độ này.
Mục Dã thấy cô gái nhỏ không nói gì nhưng quanh thân lại không ngừng bốc lên cảm xúc hờn giận thì không nhịn được khẽ nhếch đôi môi dày quyến rũ.
"Thật sự không làm gì em mà. Nhưng em gọi nó lên, em cũng không thể vô trách nhiệm như vậy được. Chỉ là em có thể yên tâm, tôi sẽ không làm em bị thương đâu."
Vừa nói người đàn ông vừa làm ra hành động để bày tỏ cho tính chân thực từ những lời hắn nói. Đó là hắn đưa vật nóng kia chèn vào giữa hai chân Dung Lạc, đồng thời khép chặt đôi chân thon thả cảm xúc tuyệt vời kia lại.