"Nó ở dưới nước chơi với Khương Lý một đỗi thì chạy đâu mất tăm. Cô đừng gấp! Dưới nước gần như là nhà của nó rồi, chắc sẽ không có chuyện gì đâu!"
Bản thân hắn đang nói cho Dung Lạc còn không phải đều đang trấn an mình. Nếu Khương Lý không phải người không phân nặng nhẹ thì đứa nhỏ kia chưa chắc đã vậy. Đứa bé đó không chỉ thông minh mà còn biết nghe lời dù nó chỉ mới một tuổi thôi. Mặc kệ trẻ con trong thời đại này phát triển nhanh hơn trước đây thì nó vẫn là rồng trong lòng người. Bình thường nó có mè nheo làm nũng đều là tự biết trong khả năng có thể, mọi người không phải đều là vì vậy mới không từ chối nó sao. Không thể nào có chuyện nó ham chơi lại để mọi người lo lắng được. Cho dù có bốc đồng chút xíu thì nó vẫn sẽ tự biết trở về.
Còn hiện tại...
Không cần đợi Dung Lạc nói Mục Dã đã mang theo cô tiếp tục chạy về hướng bìa rừng.
Đám người vừa từ bìa rừng trở lại thở còn không kịp thở đã phải tiếp tục ba chân bốn cẳng chạy theo. Người trong làng đang tìm kiếm không biết gì cũng đuổi tới cùng.
Nhất thời bên cạnh bờ biển một mảnh ánh lửa chiếu sáng như ban ngày. Tất cả mọi người đều chú mục vào người con gái đang quỳ trên mặt nước phía trước. Mặc kệ có bao nhiêu chấn động đều không có ai há miệng nói gì, sợ ảnh hưởng đến cô.
Mục Dã mang Dung Lạc đến bìa rừng trước tiên. Dung Lạc chẳng đợi chân chạm đất đã lao ào xuống nước. Bước chân cô gặp nước không ngoại lệ không có bị lúng xuống, bản thân cô đều ngồi quỳ trên mặt nước. Có lẽ bởi vì đêm tối, hay là vì đang tràn ngập lo lắng cho đứa nhỏ kia mà không ai để ý quần áo của hai người họ nhăn nhún, sắc mặt Dung Lạc lại càng mệt mỏi bất kham. Dù vậy cô vẫn không rên tiếng nào, hai bàn tay áp lên, nhắm mắt im lặng cảm nhận biển mang đến cho cô tin tức cô cần. Người đàn ông ở bên cạnh cô không nói tiếng nào nhìn cô cùng biển giao lưu, khuôn mặt đanh lại, âm trầm dị thường.
Có những chuyện ngoài ý muốn không phải cứ biến xấu là khiến người ta hối hận vì những chuyện mình đã làm. Bản thân Mục Dã càng không có hối hận vì đã mang người con gái ra ngoài đi chơi. Hắn cũng không có khả năng oán trách những người khác không trông được đứa nhỏ của mình. Thay vì tính toán thiệt hơn, tìm đứa nhỏ trước mới là thượng sách. Con của hắn hắn biết, càng so với những người khác nhìn rõ tình huống hiện tại có bao nhiêu cam go hơn. Không hề giống như Ngạo Tề trấn an rằng đứa nhỏ sẽ không sao mà buông lỏng tâm tình. Cho nên sắc mặt của hắn lại càng thêm khó coi.
Ở thời điểm đám người đều chú mục vào Dung Lạc thì mặt nước phía trước người cô bỗng nhiên trấn động lên. Sau đó một bức tường bằng nước sôi trào, từ mặt biển dựng ngược lên không trung. Bức tường không lớn, chỉ cao một mét, rộng hai mét. Thế nhưng phía trên phản chiếu hình ảnh đám người không dám nháy dù chỉ một cái ngược lại còn căng mắt ra nhìn chằm chằm vào đó, chỉ sợ bỏ sót hình ảnh nào.
Bên trên tường nước đầu tiên là hình ảnh một đứa bé gái nhỏ nhắn đáng yêu với nụ cười chói mắt như ánh mặt trời. Giữa biển cả nó lại tựa như một đóa tinh linh tràn ngập sinh mệnh không bao giờ tắt đi. Nó lúc này ngồi trên một con cá nhìn như cá heo, có thể là giống loài bình thường nhất lại không chút đáng sợ trong đám lớn sinh vật chủng loại đa dạng dưới nước, băng băng lướt trên mặt biển. Trông nó thật vô tư vô lự, đủ thấy có bao nhiêu thích thú và hồn nhiên. Hình ảnh vốn khiến tâm người ta nhẹ xuống nhưng không được bao lâu lại bị nhấc lên. Một lần là nhấc đến tận cổ họng. Trên tường nước lúc này, không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một con tàu lớn. Con tàu mang tiêu chí riêng biệt, hình dạng gì đều hiện rõ trong mắt tất cả mọi người bỗng nhiên chủ động tấn công con cá đang trở đứa bé gái. Rồi từ trên thân tàu mở cửa xuất hiện một người đàn ông cầm dây thừng đem đứa bé từ trên thân con cá câu đi, không chút sức lực đã kéo được nó lên tàu. Sau đó là hình ảnh con tàu chạy đi, phía sau còn mang theo một bầy sinh vật biển đuổi hoài không bỏ.
Hình ảnh chỉ nhiêu đó thôi nhưng lại khiến ai nấy đều bàng hoàng.
"Em đi tìm con!"
Dung Lạc lập tức nói.
Nhưng chưa đợi cho Dung Lạc làm gì thì cô đã bị người đàn ông giữ chặt: "Dung Lạc, em bình tĩnh."
Dung Lạc vành mắt đỏ hoe mở to nhìn người đàn ông. Màu đỏ khác hoàn toàn cái vẻ trước đó khi bị hắn chọc đến đỏ khiến tim hắn nhức nhối vô cùng lại không khỏi càng thêm trầm lặng.
"Đừng gấp, chúng ta cùng tìm con về. Nó sẽ không sao."
"Họ bắt con rồi! Nó còn nhỏ... Không biết làm sao cầu cứu..."
Dung Lạc âm thanh run run, nước mắt cũng không giữ được mà rơi xuống từng giọt. Nó chỉ mới một tuổi, còn chưa kịp hiểu làm sao điều động biển cả cho dù trong người chứa đựng sức mạnh to lớn chứ nói chi là trong lúc hoảng sợ thế này. Nếu không cô cũng sẽ không lo lắng, càng không cần cô đến cứu nó nó vẫn có thể trở về. Đám người kia lại có mục đích gì khi nhìn thấy nó cô càng không dám nghĩ.
"Chỉ cần bọn họ không làm hại được nó, chúng ta có thể tìm về. Nhưng em không thể đi một mình. Đợi một chút chúng ta cùng nhau đi tìm con. Ngoan, nghe lời tôi. Đừng khóc."
Mục Dã dù ánh mắt cùng giọng nói ôn nhu trấn an người con gái nhưng sắc mặt lại lạnh lẽo vô cùng. Dung Lạc thật sự là được hắn trấn an. Bởi vì cô nhớ ra, đứa con của mình không phải bình thường. Đúng vậy, chỉ cần nó không sao...
"Mục Dã! Đó là tiêu chí của Diệu Nhật! Tuy hiện tại nó có phần khác biệt nhưng nhất định là không sai đâu! Con tàu kia dù có chết tôi cũng nhận ra được!"
Đới Mặc so với ai nhớ rõ những cái tiêu chí kia nhất. Cũng không khó để xác định, họ chỉ cần xuống nhìn tiêu chí trên thân Z là biết ngay thôi. Cho dù nó hiện tại có thay đổi thì làm sao, biển sẽ cho họ biết con tàu kia đi về nơi nào.
"Nhưng chúng ta làm sao đánh được bọn họ?"
Ngạo Tề vừa sợ vừa lo nói: "Nếu con tàu còn ở trên biển thì thôi đi, nhưng nếu nó về đảo rồi thì lại khác. Con tàu trong hình rõ ràng chính là con tàu lớn thứ hai sau Z. Với tốc độ của nó chỉ cần một ngày là đến được hòn đảo rồi. Cũng không biết đứa nhỏ chạy tới đâu mới bị bắt lại nhưng hiện tại đã là nữa đêm, họ nhất định đã gần đến nơi."
Hắn cũng nhận ra được chứ chẳng nói đến Đới Mặc. Cho nên việc này có liên quan đến căn cứ Diệu Nhật là không cần bàn cãi rồi.
"Cho dù họ có lên đảo thì sao?"
Giọng Dung Lạc bỗng nhiên vang lên, lại lạnh lùng cắt ngang lời hắn khiến đám người không khỏi giật mình nhìn cô.
"Mặc kệ nó ở đâu, tôi cũng sẽ cho họ biết họ bắt nhằm người rồi."
"Đúng vậy."
Mục Dã đem người con gái ôm vào ngực, kiên định nhận đồng câu nói của cô.
...
"Đứa bé kia làm sao thế? Không ngừng mắng chửi chúng ta, còn đòi thả nó ra. Không phải chúng ta cứu nó sao? Mà thống lĩnh lại bảo chúng ta canh chừng nó?"
"Ngươi còn nghĩ nó là đứa bé bình thường?"
Người bên cạnh khinh bỉ liếc nhìn hắn. Hai người họ có nhiệm vụ phụ trách canh giữ ở đây trước khi bên trên có chỉ thị khác với đứa bé gái bên trong phòng. Trong lúc nhàm rỗi lại đối với đứa nhỏ vẫn còn la ó bên trong bàn tán lên.
"Đúng là không bình thường. Nghe nói nó ngồi trên một con vật chạy giữa biển. Sau khi được chúng ta vớt lên còn xuất hiện một bầy sinh vật biến dị đuổi đến tận bây giờ. Nếu không phải tàu của chúng ta chạy nhanh thì đã bị vây công rồi. Nhưng đã chạy bao lâu vẫn còn không sao cắt đuôi được bọn chúng. Tự nhiên trên biển xuất hiện một đứa bé, muốn bao nhiêu quỷ dị là có bấy nhiêu."
"Bên trên có vẻ rất hứng thú đối với nó. Nói là nó đặc biệt, có năng lực có thể điều khiển những sinh vật dưới nước kia. Nếu có thể lung lạc nó thì đó sẽ là một lợi thế to lớn."
"Nghe thì rất có lợi. Nhưng một đứa bé không biết từ đâu chui ra, sử dụng được sao? Kiểu gì tôi vẫn cảm thấy nó quái dị."
"Quái dị thì sao? Thời buổi nào rồi? Nó cùng lắm chỉ là một đứa bé bằng xương bằng thịt, ở trong tay chúng ta không có sức phản kháng thì có thể làm gì."
"Nói cũng đúng."
"Được rồi đừng nói nhảm nữa, canh chừng nó cho tốt là được rồi. Tao thấy đứa nhỏ này rất tinh ranh, cẩn thận nó làm loạn, ra chuyện thì mệt."
Họ vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện không lâu thì một nhóm ba người xuất hiện từ cuối con đường bên phải, đang đi đến đây.
"Mở cửa ra."
Một trong hai người đàn ông đi phía sau một người khác nhìn hai người gác cửa nói.
"Vâng, Hà thống lĩnh."
Tên gác cửa nhìn người đàn ông đi đầu đáp một tiếng rồi cạch một tiếng mở rộng cửa phòng.
Nhưng chưa đợi nhóm người kia đi vào thì từ trong phòng đã có một bóng đen thấp bé tông cửa lao ra.
Nó trông rất nhỏ, còn cao chưa đến một mét, cùng lắm là bảy, tám mươi centimet. Mái tóc cột hai lọn hai bên vai cực đáng yêu, nhìn vào là biết ngay đó là một đứa bé gái. Ngũ quan còn cực kỳ tinh xảo tựa như một con búp bê Tây Dương.
Có điều dù nó chớp thời cơ rất tốt nhưng đã định là không chạy được bao nhiêu. Bởi vì trước cửa ai nấy đều so với nó cao lớn và hung hãn hơn, còn là những người lăn lộn trong sinh tử.