“Nói rất hay.”
Hắn không nhịn được đưa tay lên cho Dung Lạc một ngón cái.
“Chỉ là thời gian có phần miễn cưỡng, không chắc họ sau khi nghĩ lại có tin hay không.”
Dung Lạc không phải thật lạc quan như cách cô thể hiện. Sở dĩ cô nói như thế là vì nghĩ không bao lâu Mục Dã sẽ tỉnh, dù có người vạch trần cô thì mọi chuyện vẫn có cơ vãn hồi.
“Có tôi ở đây. Chỉ cần tôi đảm bảo, họ không tin thì sao, cũng chỉ có thể ngậm miệng lại mà thôi.”
Trình Liên không sao cả nói.
Dung Lạc nghe thấy lời này của hắn thì triệt để thở ra. Nếu có thể hoàn mỹ che giấu, để cho người đàn ông có đủ thời gian phục hồi thật tốt thì Dung Lạc không ngại lừa gạt cho qua chuyện. Nói dối là không tốt gì đó, cô không đặt nặng cho lắm. Cho dù mười mấy năm qua cô luôn là một đứa bé ngoan Nhưng Dung Lạc đắn đo một hồi vẫn quyết định hỏi ra suy nghĩ của mình: “Nhiệm vụ lần này của Mục Dã bên các anh có ý kiến gì không?”
Cô cố gắng nói một cách cẩn thận nhưng vẫn là chịu đến ánh mắt kỳ dị của Trình Liên. Có điều Dung Lạc đã quyết tâm hỏi thì sẽ không sợ hắn săm soi. Cô ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn lại hắn. Cô nghĩ cô có đặc quyền được hỏi chuyện của Mục Dã đúng hay không.
Trình Liên nghĩ gì không biết nhưng hắn không có nhìn Dung Lạc lâu, một lát sau thì nói: “Nhiệm vụ thất bại bên trong ắt có đều sai sót, căn cứ nhất định sẽ điều tra lại một lượt.”
Hắn chỉ nói như vậy nhưng Dung Lạc hiểu, không lại dây dưa nữa. Dù sao việc cô để ý là nhiệm vụ thất bại Mục Dã có phải chịu trách nhiệm gì không thôi. Nhưng mà xem ra cô đã nghĩ nhiều. Nhiệm vụ không chỉ mình hắn làm, mà theo lời nói của Trình Liên thì thất bại của nhiệm vụ lần này không có đơn giản như vậy. Mặc kệ, cô chỉ quan tâm người đàn ông của cô thôi. Mà lần này Mục Dã xảy ra chuyện, có lẽ hắn có thể ở nhà một thời gian, không cần phải vội vã nhận nhiệm vụ mới đi, đúng không…
Hai người mỗi người một tâm tư cùng nhau đi lên lầu.
Hai ngày điều trị, giống như Trình Liên đã nói Mục Dã thật sự tốt lên rất nhanh. Quá trình hồi phục đặc biệt khả quan. Không có sốt cao, không có đau đớn, lắm lúc Trình Liên còn nói trạng thái gần như chết giả này của Mục Dã thật sự dùng rất tốt. Nếu hắn lại chịu thêm vài ngày, khi vết thương kết vảy thì sẽ ăn ít đau khổ hơn nữa. Nhưng rõ ràng, Trình Liên hắn nói thì nói vậy thôi, chứ không thể nào có chuyện tốt vậy được. Nếu não bộ tê liệt thời gian dài như vậy có khả năng sẽ khiến chết giả thành chết thật. Cho nên Mục Dã nhất định phải tỉnh lại, càng sớm càng tốt. Mà việc tỉnh lại có thể khiến quá trình hồi phục của hắn được đẩy nhanh hơn. Bởi vì não bộ chính là trung khu thần kinh của con người, nó điều khiển tất cả mọi chức năng của cơ thể. Cho dù Mục Dã hiện tại tốt thì đó cũng chỉ là do cơ thể hắn tự phục hồi theo bản năng mà thôi.
“Không phải khi cơ thể phục hồi thì hắn sẽ tỉnh lại sao?”
Dung Lạc cảm thấy hơi khó hiểu hỏi. Cô không biết suy nghĩ trong lòng của Trình Liên, nhưng mà cô nghĩ như vậy cho nên càng cảm thấy kỳ quái. Cũng không phải tình trạng chết não, người thực vật đâu mà cơ thể hồi phục nhưng người lại không tỉnh kia chứ. Cho dù cơ thể hắn tự chủ trương đưa bản thân vào trạng thái chết giả để bảo vệ mình thì hiện tại cơ thể hồi xuân, cơ năng hồi phục, hắn nên tỉnh lại mới đúng.
“Tôi hiểu nghi hoặc của cô. Cho nên hôm nay tôi tới để lấy một chút máu của anh ta đem đi xét nghiệm thử.”
Trình Liên vừa nói vừa nhanh nhẹn rút máu của Mục Dã, người đàn ông lúc này vẫn còn ở trong trạng thái hôn mê dù hô hấp đã đều đều, cơ bản không khác gì đang ngủ cả. So với lúc mới cứu về hơi thở yếu ớt như sắp chết khác biệt rất lớn. Nhìn hắn, ai cũng nghĩ hắn sắp khỏe lên rồi, vậy mà người vẫn không tỉnh.
Dung Lạc nhìn Trình Liên rút máu của người đàn ông, lại đợi hồi lâu Trình Liên vẫn không giải thích gì cho cô nguyên nhân tại sao lại lấy máu xét nghiệm thì bồn chồn. Cô muốn hỏi thì Trình Liên lại giành trước nói: “Yên tâm đi, anh ta không dễ chết thế đâu. Mà tôi cũng sẽ không để anh ta chết. Cho dù thần chết có muốn anh ta đi thì tôi không cho, anh ta chỉ có nước tỉnh lại thôi.”
“…”
Lời lẽ cùng điệu bộ của hắn khiến Dung Lạc không biết nên nói sao cho phải. Nhưng có lời khẳng định này của hắn cô cũng yên tâm hơn. Hắn nói khoa trương như vậy thôi chứ thực chất sự thật nó rất đơn giản. Cơ bản tình huống của Mục Dã không hề xấu chứ chưa nói là khả quan. Nam nhân thời đại này, tuy không có dị năng như thời điểm đầu tận thế nhưng cơ năng cơ thể lại mạnh mẽ hơn rất nhiều lần. Những vết thương như gãy xương dập phổi còn chưa gây chết người chứ nói chi là tổn thương ngoài da, chấn xương nhẹ thế này.
Dung Lạc tuy không hiểu lắm nhưng nhìn thái độ bình thản của Trình Liên và cả Tống Bằng thì cô tự cho rằng vết thương của Mục Dã không có nặng. Nếu có vấn đề nào khác thường thì chính là hiện tại não của hắn chưa tỉnh. Thế thôi.
Trong lúc họ đợi Mục Dã tỉnh lại thì tin tức Dung Lạc mang thai không thể nói là không tạo nên phong ba bên trong căn cứ. Ít nhất chỉ trong thời gian chưa tới một buổi nó đã truyền khắp nơi. Nhưng thật sự như Trình Liên nói, dưới sự xác nhận của hắn thì mặc cho ai đó không cam lòng cỡ nào thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Cho dù có tức đến trào máu thì cũng phải bấm bụng nuốt vào.
“Mày chắc chắn nó chết rồi? Không về được nữa?”
Bên trong một căn phòng gần như bốn bề đều bằng thép tổng hợp cực kỳ cứng rắn bỗng nhiên vang lên âm thanh chất vấn nặng nề lại hậm hực, cho thấy chủ nhân của nó tâm tình đang rất xấu. Nhưng ngay sau đó lập tức có tiếng đáp lại như khẳng định: “Cho dù hắn không chết thì chỉ tính quãng đường từ nơi đó trở lại đây đã có thể xác định hắn không thể về được rồi!”
Nếu Mục Dã có ở đây, nhất định hắn sẽ nhận ra hai người đang ngồi trong phòng hắn đều quen. Mà trong đó còn có một người đã cùng hắn đi làm nhiệm vụ - Hoàng Kỳ, còn lại không ai khác chính là Chiến Hạo, kẻ luôn có ý đồ với vợ của hắn.
Có điều mặc cho Hoàng Kỳ đã đảm bảo Mục Dã không thể trở về được nhưng sắc mặt của Chiến Hạo vẫn không hề tốt chút nào. Ngược lại khi nghĩ đến chuyện gì đó biểu tình của hắn ta giống như vừa nuốt phải ruồi. Hoàng Kỳ nghĩ hắn biết Chiến Hạo đang nghĩ đến chuyện gì. Cho nên hắn nói: “Việc cô ta có thai tôi vẫn cảm thấy có điều mờ ám ở đây.”
“Ông đây đương nhiên biết! Nhưng bên căn cứ đã xác nhận, ông đây có thể làm gì.”