“Nó muốn gì ở chúng ta?”
Một người trong nhóm họ ngờ vực hỏi nhưng mắt chưa từng rời khỏi con vật kia.
Không tấn công, không bỏ đi, cứ như vậy bơi bên cạnh… Trông cứ như một vệ sĩ.
Đùa, làm quái nào có chuyện đó. Nó nhất định là cố ý, muốn tra tấn thần kinh bọn họ. Thật quá đáng!!
Mục Dã cũng giống như những người khác, không hề dời mắt khỏi con vật bên ngoài một khắc nào, toàn thân không động dù chỉ một chút. Đối với bọn họ mà nói, có đứng cả ngày như vậy cũng chẳng sao. Dù Mục Dã không biết trong lòng đám người đang bức xúc vì nghĩ mình bị một con vật trêu đùa, nhưng chỉ cần nhìn thần tình căng thẳng bọn họ cùng cơ bắp căng chặt bên dưới lớp giáp phục kia là đủ biết họ chưa từng thả tâm xuống. Nhưng không hiểu ý nghĩ nào thôi thúc, khi nhìn thấy những hành động của con vật không rõ ý đồ ngoài kia, đôi mắt không động khiến cho ai nhìn nó đều có cảm giác như nó đang nhìn mình… Hắn không tiếng động, không khiến cho bất cứ ai phát hiện, tựa như bước chân mèo nhẹ nhàng mà nhích ra phía sau nữa bước. Vốn dĩ con vật kia bơi ở bên trái họ nên đa số mọi người đều vô thức dồn về bên đó nhìn xem. Mục Dã so với họ tụt ở cuối, bên phải. Chỉ vì hắn từ đầu chí cuối đều không động. Hiện tại hắn nhích ra sau… Nếu có người đứng ở vị trí của con vật kia thì họ sẽ chỉ nhìn thấy thân ảnh lấp ló của hắn mà thôi.
Nhưng cũng chính ở lúc này. Ngay khi hắn vừa động thì con vật kia cũng động theo.
Dưới ánh mắt canh chừng nghiêm nghị của họ, nó lượn một vòng, thân hình ở trong nước lại nhẹ như sợi lông chuyển động trong không khí, không mất một chút sức lực nào mà uốn éo, bơi đến phía bên phải thân tàu. Theo sự di chuyển của nó, đám quân nhân không chút chần chừ quay một góc một trăm tám mươi độ về phía sau, lăm lăm hướng mắt về phía nó. Mặc cho cái gai vẫn luôn trồi trên mặt nước của nó bởi vì động tác này mà khiến cho xung quanh bị khuấy động lên, sóng biển đập lên lưng tàu bắn tung tóe thì thân hình của họ một chút cũng đều không hề lay động.
Sau đó, dưới ánh mắt cảnh giác của bọn họ, nó lại tiếp tục nhàn nhã bơi.
“…”
Này là sao?.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Trong lòng đám người đều hiện lên một câu hỏi to đùng không hề có lời giải. Biểu tình nữa hoang mang nữa bực bội khó hiểu nhìn nhau.
Khác với bọn họ, Mục Dã vừa làm ra hành động bí mật lại không chút cảm xúc nhìn chằm chằm con vật kia, trong lòng dâng lên một ý nghĩ khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng sau đó, ngay lập tức hắn quyết định thử một chút. Ý nghĩ này có lực thôi thúc quá mạnh, khiến cho sự tò mò của hắn còn vượt qua cả ý thức quân nhân. Chính là thứ trực giác này đã bao lần cứu hắn khỏi nguy hiểm tử vong nên khi nó trồi lên hắn không kịp suy nghĩ kỹ hơn đã bước chân ra đi làm việc hắn muốn làm, không một chút chần chừ nào. Đến khi hắn hoàn hồn lại thì người đã đứng trước mục tiêu hắn muốn tìm.
Trong ánh nhìn ngờ vực của đám người, Mục Dã đi lại chỗ bàn điều khiển. Hắn cầm lên thiết bị truyền tải sóng âm dạng chủ động, hướng đôi môi đầy đặn quyến rũ nói vào đầu thu âm: “Đừng theo nữa, đi đi.”
Giọng hắn không lớn nhưng chẳng có chút cảm xúc gì, không khác bình thường là bao.
Nhưng ngữ khí ra lệnh của hắn lại khiến đám người choáng váng.
Hắn đối với kẻ địch mà họ nếu trực tiếp đánh lên chưa chắc có thể đánh chết đối phương, còn chính họ đều bị tổn thất thảm trọng thái độ cứng rắn như vậy được sao??
Phải biết rằng bình thường họ đều dùng sóng âm dạng bị động, nội dung là phù hợp với cảm xúc của những sinh vật này, nhằm mục đích ngụy trang thành những thứ vô hại, khiến cho chúng nó bỏ qua và xem họ như không tồn tại. Nhưng dạng sóng âm chủ động phát ra như Mục Dã đang làm không chỉ là lời nói thôi, còn mang theo tâm tình của hắn thông qua máy tạo sóng truyền tải đến những sinh vật trong khu vực này nữa, không khéo còn sẽ khiêu khích nhiều kẻ địch hơn.
Nhưng lời đã nói ra rồi không thể rút lại được nữa. Đám người chỉ đành căng thẳng nhìn ra ngoài, mở to mắt quan sát nhất cử nhất động của con vật kia, đồng thời đề lên tinh thần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Trong lòng họ còn không quên mắng Mục Dã hành động lỗ mạng không giống bình thường.
Mục Dã không biết là nghĩ cái gì nhưng hắn giống bọn họ, cẩn thận nhìn chằm chằm con vật kia. Trong lòng nói không căng thẳng là nói dối, nhưng trực giác cho hắn biết, phía sau không có nguy hiểm. Hắn căng thẳng là vì những biến hóa sẽ xảy ra, chứng minh ý nghĩ của hắn là thật, sẽ còn khiến hắn chấn động hơn.
Ở nơi họ không thấy, sóng âm mang theo mệnh lệch của Mục Dã lan tỏa trong làn nước thành từng vòng từng vòng, không ngừng tác động lên thân thể con vật to xác không rõ thiện ý bên ngoài.
Ò oooooo…
Sau đó giống như đáp lại tâm tình của Mục Dã, dưới ánh mắt của họ, con vật kia há cái miệng lớn đầy răng nhọn của nó, hướng về phía họ phát ra một thứ âm thanh có cảm giác không lớn cũng chẳng rõ nhưng có sức truyền tải cực cao ở trong sóng nước. Âm thanh này chui vào tai bọn họ khiến cho màng nhĩ họ không ngừng run lên từng cơn chấn động nhẹ nhàng. Âm thanh không khiến cho mặt nước rung chuyển nhưng vẫn đủ sức dọa nạt bất kể sinh vật nào nằm trong phạm vi thống trị của nó. Chỉ là kỳ lạ thay, họ lại không cảm thấy ác ý bên trong âm thanh này, trái ngược, nó lại mang theo chút bất đắc dĩ…?
Hơn nữa trong lúc con vật kia thét gào, bọn họ có ảo giác nó đang hướng về phía Mục Dã để kêu.
Rồi ở thời điểm họ chuẩn bị chiến đấu bởi vì nhìn thấy nó động lên, cứ đinh ninh cho rằng con vật kia sẽ xông tới thì… Nó lại nhàn nhã đập đập hai cái vây lớn của mình rồi quay đầu bỏ đi mất.
Cho tới khi hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.
Mục Dã ở nơi không ai thấy âm thầm thở ra một hơi, nhưng bên cạnh đó trong lòng hắn cũng dâng lên càng nhiều hơn nghi hoặc.
“Mục Dã, có chuyện gì vậy?”