“Thế nào rồi!?”
Trong tiếng gào rống hỗn loạn của đám trùng giáp rõ ràng đang dần dần mất khống chế, Ngạo Tề vừa né tránh vừa lớn tiếng hỏi. Cũng không biết là hắn đang hỏi ai nhưng hai âm thanh lại cùng lúc xuất hiện đáp lời hắn.
“Ba người.”
“Xong rồi.”
Gào…
Câu trả lời cũng kiệm lời giống nhau như vậy. Nhưng đối với lời của Tống Bằng, nó lại không khỏi khiến Ngạo Tề nhướng mày lên, còn không quên cho hắn một ngón tay cái. Cũng chẳng quan tâm Tống Bằng có nhìn thấy không nữa.
“Tôi giết được hai người. Trước đó cậu đã giết một người, giờ thêm ba, như vậy đã được sáu người rồi. Không biết còn sót lại ai không?”
Gào gào…
“Chạy không thoát.”
Tống Bằng lạnh lùng nói. Ngạo Tề tự dịch thành: Dù có còn cũng chạy không thoát. Bá đạo vậy đó, nhưng Ngại Tề không phản bác được.
Mục Dã không rõ lắm nhưng bản thân hắn đều cho rằng như vậy cho nên không có ý kiến gì hết.
“Trước để chuyện đó qua một bên đi. Đám trùng giáp đã hướng về bờ biển chạy rồi. Cũng không biết Trình Liên chế ra cái gì mà chúng nó chỉ chăm chăm đuổi về hướng căn nguyên của đám khói.”
Trông chẳng khác nào đang chuẩn bị đi đầu thai cả. Mà thật chứ đùa.
“Như vậy càng đỡ cho chúng ta dùng thân dụ chúng đến bờ biển.”
Ngạo Tề rốt cuộc đã có cơ hội thở dốc một chút, vừa ôm thân cây vừa thở hỗn hển đáp.
“Bên phía đó vẫn cần có người trông coi. Dù sao mục đích của chúng ta vẫn là khiến cho chúng nhảy xuống nước. Cho nên cần có một người trở lại bờ biển tùy thời ra tay khi cần thiết.”
Mục Dã nghiêm nghị nói.
“Ngoài ra chúng ta còn phải tìm đường thâm nhập vào hang ổ của chúng, dụ ra những con còn sót. Đồng thời tiêu diệt ổ trứng nếu có.”
Đối với đám trùng kiểu này chúng nhất định là có một chỗ tập trung riêng, không có quá khó tìm nhưng nhất định sẽ tốn một chút công phu rồi.
“Tôi với Ngạo Tề thân thuộc với nơi này hơn, để cho chúng tôi ở lại. Tống Bằng anh quay lại đi.”
Mục Dã có lẽ đã suy nghĩ xong cho nên không đợi họ thương lượng thiệt hơn đã lập tức cho ra cách xử lý tình huống hợp lý nhất.
“Khi cần thiết anh cứ việc nhảy xuống nước để nhử chúng. Giải quyết xong rồi anh có thể lần nữa chạy quanh đảo tìm xem còn có tên nào lọt lưới không.”
Nhận được cái gật đầu của Tống Bằng rồi Mục Dã còn nói thêm.
Lời vừa dứt Mục Dã đã không chút nào ngừng lại đánh tiếng với Ngạo Tề đang ở bên cạnh, bản thân trước tiên phóng về phía gò đất lớn nhất trong phạm vi xung quanh đây. Hành động của hắn rõ ràng cho thấy hắn cũng có hiểu biết nhất định về tập tính sinh hoạt của sinh vật này, không phải là nói ngoa.
Sau khi hai người đi Tống Bằng cũng không chút chần chừ theo hướng ngược lại chạy thẳng.
“Cô ấy… Rốt cuộc là người thế nào nhỉ?”
Dung Tình ở trong khoang tàu, ánh mắt chăm chú nhìn Dung Lạc từ khi Mục Dã đi vẫn còn lơ lửng trong làn nước vô thức hỏi ra. Lâu lâu sẽ có vài con cá nhỏ quay quanh Dung Lạc, khiến cho người con gái tựa như tinh linh kia cũng bất giác lay động theo, trong mắt Dung Tình cô tựa như một nữ thần của biển, cực kỳ thần bí.
“Đại loại là biển chi tử hay có năng lực giao tiếp với đám sinh vật kia.”
Trình Liên bâng quơ nói. Không biết bản thân hắn có tin hay đã có suy nghĩ cẩn thận trước khi nói chưa, nhưng mà biểu tình lại có vẻ không để tâm lắm. Giống như hắn không hề để ý Dung Lạc là cái gì vậy.
“Có thể là con gái của biển đi. Hay là nàng tiên cá.”
Dung Tình vẻ mặt mơ màng khẽ nói: “Nhìn từ những biểu hiện của cô ấy trên đường đến đây, rõ ràng không chỉ là biết thao túng những sinh vật kia thôi. Cô ấy thật sự có thể thở được dưới nước. Cứ như bản thân cô ấy chính là một con cá bơi, hay là nàng tiên cá chẳng hạn. Biển chính là thế giới của cô ấy… Nhìn cô ấy tự do vùng vẫy như vậy, có vẻ thật sự rất là yêu thích hoàn cảnh thế này”
“Cô không phải cùng một làng với cô ấy sao? Trước đây Dung Lạc có biểu hiện gì không?”
Trình Liên bỗng nhiên quay qua nhìn Dung Tình hỏi.
“Chúng tôi tuy là cùng làng nhưng bình thường không có nhiều giao tiếp với nhau đâu. Mỗi chúng tôi đều có công việc của riêng mình, làm xong thì mạnh ai về nhà nấy ngủ. Nhưng mà tôi lúc ở trên thuyền có hỏi han một chút mẹ của mình. Bà ấy nói Dung Lạc trước đây là người rất mạnh mẽ phóng khoáng, có rất nhiều ý tưởng kỳ quái nhưng đều có ích cho cuộc sống của chúng tôi. Cho nên cô ấy rất được coi trọng trong làng. Trong mắt mẹ thì Dung Lạc là một người có năng lực, nếu sinh ra là nam nhân thì nhất định không hề thua kém ai.”
Dung Tình đều đều nói, mắt không rời thân ảnh của người con gái trong biển kia: “Nhưng theo cách nói của mẹ và những người khác, cùng với những tiếp xúc không nhiều của tôi đối với cô ấy thì tất cả lại có điểm khác nhau lắm. Dung Lạc trong mắt tôi là rất hiền dịu, xử sự khéo léo, thông mình nhưng không có cái sự sắc bén mà họ nói kia.”. Truyện mới cập nhật
“Đúng rồi, mẹ tôi còn nói với tôi, Dung Lạc đã từng tự tử.”
“Cái gì?”
Trình Liên giống như không tin được vào tai mình mà bất ngờ hỏi lại.
“Anh cũng không tin được đúng không? Nhưng đúng là vậy đấy. Cô ấy tự tử nhưng bất thành, sau đó thật sự là có sự thay đổi, bởi vì cô ấy đã mất đi ký ức trước đây. Cho nên mọi người cho rằng đó là nguyên nhân Dung Lạc trở nên như bây giờ.”
“Cho nên cô cũng cho rằng Dung Lạc hiện tại là sau khi thay đổi mới có? Nhưng một người sau khi mất ký ức thật sự có thể có nhiều khác biệt đến thế sao? Người xưa có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, không phải không có lý.”
Trình Liên ngờ vực sờ cằm nói.
“Tôi không biết nữa. Nhưng mà tôi không cảm thấy Dung Lạc hiện tại có gì không tốt. Mẹ tôi cũng nói cô ấy bây giờ dễ gần hơn, có điều cô ấy trở nên ít nói, lặng lẽ dần. Hiện tại còn tràn ngập màu sắc thần bí đến khó tin… Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì sợ rằng chẳng có ai tin đâu.”
Dung Tình hướng mắt ra ngoài biển rộng thâm lam trước mặt, nhẹ nhàng nói. Bỗng nhiên cô giống như nhìn thấy cái gì mà “a” lên một tiếng kinh hãi khiến Trình Liên giật cả mình. Hắn ngay lập tức quay đầu nhìn về hướng cô đang nhìn. Sau đó hắn nhìn thấy nguyên nhân Dung Tình hoảng sợ như vậy.
Thì ra là…
Bản thân Tống Bằng hắn ở thời điểm nhảy xuống nước nói thật là có phần tin tưởng Mục Dã quá mức. Kết quả khi nhìn thấy xung quanh mình, hoặc có lẽ lúc nhảy xuống hắn đã đụng trúng một con sinh vật biển nào đó, hắn thật sự rất muốn chửi tục. Sao hắn lại có thể tin tưởng tên kia đến thế được kia chứ!!
Nhưng chẳng có thời gian cho hắn suy nghĩ, hắn vẫn còn nhớ được phía sau mình là cái gì. Cho nên ngay khi nhảy xuống, mặc kệ có thế nào hắn cũng phải trước tiên bơi ra xa đã rồi tính sau.
Hành động của hắn không phải không có lý. Bởi vì ngay sau khi hắn rời đi thì vị trí hắn nhảy xuống liên tục có những con trùng giáp rớt đùng đùng. Thiết nghĩ nếu Tống Bằng không nhanh thì khả năng hắn bị chúng đè cho gãy xương hộc máu đều không phải là chuyện gì khó tin lắm đâu. Tống Bằng trong lòng đem mười đời tổ tiên Mục Dã ra chửi hết một lượt vừa cố gắng bơi đi thật ra, cố gắng rời khỏi cái đám đại gia hỏa độ khó cũng không kém đám phía sau hắn chút nào. Bởi vì vậy mà hắn không có thời gian đi để ý tình huống xung quanh.
Cho đến khi hắn cảm thấy áp lực nước xung quanh mình giống như biến mất, mà bản thân cũng không có giống như trong suy nghĩ bị đám sinh vật gần như tràn ngập cả một vùng biển, đến chỗ đặt chân đều không có tấn công thì hắn mới bình tĩnh lại. Hắn không hề phát hiện ra bản thân đã có thể hô hấp dưới nước, ngược lại đưa mắt quan sát xung quanh. Sau đó hắn thấy Dung Lạc như một nàng tiên cá bơi đến chỗ hắn.
Dung Lạc vậy mà không có ở dưới nước nói chuyện với hắn, cô ngược lại nắm hờ vai hắn, kéo hắn hướng lên mặt biển bơi đi.
Tống Bằng sau một giây suy nghĩ thì để mặc cho cô kéo.
Rào rào!
Hai cái đầu không hề báo trước xuất hiện trên mặt nước.
“Tình hình thế nào rồi?”
Dung Lạc hỏi, vừa đưa mắt nhìn về phía bờ đất. Nơi đó vẫn còn có một đám giáp trùng khổng lồ dù lúc ở dưới nước Dung Lạc đã nhìn thấy rồi nhưng hiệu quả thị giác không bằng lúc này cho lắm. Kết quả là cô mở to hai mắt kinh ngạc nhìn một đám trùng giáp quằn quại khó hiểu vô cùng.
Tống Bằng trước là nhìn cô một cái thật sâu rồi cũng giống cô hướng mắt về phía đó. Ban nãy hắn quan sát sơ sơ thì rơi xuống nước chỉ có một đám không đáng kể lắm. Rõ ràng không phải mặc cho hắn đã hi sinh rất nhiều thì có thể đạt đến hiệu quả như mong muốn được mà. Cách mạng còn chưa thành công, chiến sĩ hãy tiếp tục cố gắng. Mỉa mai làm sao…