Hắn từ lúc tiến vào đường hầm vẫn luôn đi mải nhưng lối vào này cứ như dài đến vô tận, không nhìn thấy điểm cuối ở nơi nào. Mục Dã ước lượng hắn đã đi được mười phút rồi. Mười phút đối với hắn có thể đi được hơn một cây số. Rốt cuộc đường hầm này kéo dài đến đâu đây?
Tại sao lại có con đường này? Chúng nó đào ra để làm gì?
Tự nhiên hắn bất giác cảm thấy tò mò, rất muốn biết cuối con đường này là nơi nào.
Nhưng rõ ràng, dù đường này có xa thật thì vẫn phải có điểm cuối thôi.
Mục Dã nhìn ánh sáng chói mắt ở cuối đường hầm, hắn có phần hơi bất ngờ thật. Hắn không nghĩ con đường này lại thông đến bên ngoài. Nơi này có thể là nữa bên kia của hòn đảo nếu dựa vào phương hướng để xác định. Khi hắn dần dần đi đến cuối đường hầm thì hắn phát hiện trước mặt hắn là một mặt hồ rộng lớn không có chút gợn sóng, phẳng lặng tựa như gương sáng. Hắn có thể chắc chắn rằng đây là cái hồ lớn ở giữa đảo kia. Thế nhưng vị trí nơi hắn đứng, chính là cửa hang thông ra cái hồ lại khá lắc léo. Cho dù là người đứng trong hồ cũng chưa chắc thấy vị trí cửa hang. Phía trên cửa còn có một cái cây vươn ra ngoài, gần như che hết phần cửa tối đen, sâu hun hút.
Trong lúc họ điều tra mảnh đất này thì không hề động đến cái hồ. Không phải họ không muốn, nhưng vì không rõ tồn tại bên trong hồ thế nào, xung quanh lại quá nguy hiểm. Trước khi giải quyết được đám gia hỏa bên trên thì họ sẽ không động đến nó, đó là ý định của bên căn cứ. Cho nên đến hiện không ai biết rõ trong hồ nguy hiểm thế nào. Dù sao những tồn tại dưới nước thường sẽ không lên bờ, không có quá nhiều ảnh hưởng để họ phải quan tâm lúc này.
Hiện tại họ chọn nó làm nơi ở lại, đương nhiên phải chấp nhận rủi ro từ cái hồ. Nhưng Mục Dã nghĩ có lẽ đây không phải là vấn đề lớn. Có điều trước tiên họ phải đóng cái đường hầm này lại. Hồ nhỏ nối liền với hang động lớn bên kia cũng là như vậy. Trước khi họ xác định được trong hồ có sinh vật nào có khả năng lên bờ hay không thì phạm vi xung quanh hồ sẽ bị đưa vào khu vực cấm kỵ.
Mục Dã đứng nhìn mặt hồ phủ gương một lúc thì không nhìn nữa mà theo đường cũ quay trở lại.
Trở về đương nhiên sẽ nhanh hơn lúc đi. Mục Dã không cảm thấy đã qua bao lâu thì hắn đã đặt chân vào hang động lớn. Hắn không bất ngờ khi nhìn thấy hai người Tề - Bằng đang ngồi bên cạnh cái hồ nhỏ. Nói nó nhỏ, chẳng bằng nói nó không to như cái hắn mới thấy thôi. Chứ thật ra nó không nhỏ chút nào.
“Nơi này có lẽ là nơi ở của cái con to xác kia đấy.”
Ngạo Tề thấy hắn thì lập tức nói. Sau đó còn hài hước kể truyện xưa: “Tôi từng nghe thấy một câu nói thế này. Nghe đâu nó là một trong những câu nói tương truyền lại từ mấy trăm năm trước, khi tận thế chưa bắt đầu. Truyền thuyết dân gian khi ấy có câu: Rắn vào nước ngàn năm hóa thành thuồng luồng, thuồng luồng ở trong nước ôn dưỡng ngàn năm thì hóa thành rồng nước, chưởng quản một mảnh cuộc sống an lạc mưa thuận gió hòa. Nghe thì có vẻ huyễn hoặc quá nhỉ, cho dù là thời đó. Nhưng nhìn cái nơi này tôi lại có cảm giác cái con kia là đang muốn tiến hóa. Sau tất cả tôi kết luận, con vật kia sống trong nước được.”
“Cho dù là vậy thì nó cũng sẽ không sống được lâu dưới những cái miệng kia đâu. Hơn cả là, tuy không thể dìm chết nó thì giam cầm nó dưới đấy biển thôi. Có khi lại nhanh chóng thúc đẩy nó hóa rồng hay thuồng luồng như anh nói.”
Mục Dã còn có tâm tình hưởng ứng hắn, pha chuyện cười nói. Mục Dã sao có thể không nghe ra hắn là đang nói chuyện con vật kia ở dưới nước sẽ không chết. Nhưng mà người xưa cũng có câu: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Cho dù cái con kia có dũng mãnh cỡ nào thì nó cũng phải nằm xuống nơi đáy biển tràn ngập màu sắc thâm lâm tối tăm kia thôi.
“Mấy anh có phát hiện gì khác không?”
Lúc này hắn mới nghiêm nghị hỏi.
“Không có, bên kia chỉ là một đường hầm khác, thông đến bên ngoài. Còn cậu?”
Ngạo Tề hỏi ngược.
“Nó thông đến cái hồ lớn ở giữa đảo.”
Mục Dã đơn giản đáp.
“Như vậy nơi này tạm thời xem như sạch sẽ rồi đúng không?”
Ngạo Tề chốt lại một câu. Hai người còn lại gật đầu.
“Vậy thì về thôi. Ba người chúng ta tranh thủ đảo một vòng nữa xem có còn con cá lọt lưới nào không rồi ngày mai có thể tổ chức người lên đảo khai hoang được rồi.”
Nói xong hắn dẫn đầu theo đường cũ trở về.
Hành trình đi xuống lòng đất đến đây là có thể đặt dấu chấm hết.
…
Mười ngày sau khi lên đảo, khắp nơi đều là không khí khai hoang náo nhiệt, không hề có chút nhàm chán nào.
Mấy người đàn ông cao lớn thì phụ trách đốt cây dựng nhà. Họ chọn ra một mảnh đất gần bên cạnh cái gò cao nơi lối vào của những con đường hầm kia làm nơi cư trú. Đường hầm tạm thời bị đóng lại sau khi đã cho người đem củi vào đốt sạch cái nơi dơ bẩn kia, không để ý đến trong một thời gian nữa. Bọn họ trước tiên làm gọn mảnh đất nhỏ đó, những cây nên đốn xuống thì đốn, không thì theo đề nghị của Dung Lạc, để nó ở đó với mục đích dùng để che mát. Bởi vì chưa có nơi ở cho nên ban đêm họ vẫn vào con tàu để ngủ.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Mục Dã vừa tắm xong từ phía sau ôm lấy người con gái đang đứng ngẩn ngơ bên kính trong suốt nhìn ra bên ngoài đáy biển đậm màu thâm lam.
“Em đang nghĩ làm sao giải quyết được vấn đề ban đêm thời tiết quá lạnh.”
Hiện tại họ không có phương tiện nào giải quyết được chuyện này mà ban đêm lại quá lạnh, người thường sẽ không chịu được chứ chẳng nói phụ nữ mang thai như cô. Cho dù hiện tại có xây nhà xong họ cũng chưa thể ở đươc nếu không giải quyết được chuyện này. Họ cũng không thể đến tối lại trở về thuyền, như vậy mục đích họ lên đảo không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Theo ý của dân làng thì họ vẫn sẽ xây dựng nhà như trước đây. Nhưng nguồn nhiên liệu dùng để làm chất đốt thì giải quyết làm sao? Dung Lạc không có quên tình trạng của trái đất trước tận thế. Còn không phải là do con người tàn phá thiên nhiên quá mức hay sao? Mới đầu họ còn có thể đốn củi để dùng, nhưng chẳng lẽ cứ luôn như vậy? Môi trường bị phá hoại nghiêm trọng, chưa nói đêm lạnh, ngày nóng cũng đủ giết chết họ.
Dung Lạc không muốn làm vậy. Nếu không phải bây giờ họ cần dựng này thì cô cũng không để cho họ đốn cây đâu. Cho dù cái rừng cây này thật lớn, thật rộng thì cô vẫn không muốn.
“Hiện tại ban ngày chúng ta có thể an tâm là nó sẽ rất mát mẻ, nhưng bù lại ban đêm sẽ còn lạnh hơn cả trên đảo nữa. Rừng rậm ẩm ướt, côn trùng có thể giải quyết nhưng khí lạnh…”
Cô thật là sầu đến không muốn ăn cơm luôn.
“Trước khi giải quyết được thì chúng ta cứ ở trên tàu trước thôi.”
Dù sao Z để không cũng thế.
Dung Lạc lắc đầu: “Chúng ta không phải muốn sống tạm sống bợ như vậy." Cô không khỏi thở dài: "Hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa vào những gì đang có mà xây dựng cuộc sống, giản lược thì giản lược như nó vẫn phải cho giống cuộc sống.”
“Vậy em đã nghĩ được gì rồi? Em nên nhớ em còn đang mang thai đó. Tâm trạng nặng nề sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ.”
Hắn vừa nói vừa vuốt ve bụng nhỏ của cô. Nghe Dung Tình nói thì ở tháng thứ tư có thể cảm nhận một chút thai máy rồi. Hiện tại sờ vào vẫn chưa có nhiều cảm giác bên trong có một sinh mệnh đang hình thành lắm. Nhưng dù vậy Mục Dã vẫn có thói quen mỗi ngày sờ soạn một chút. Ban đêm đi ngủ thì lúc nào cũng ôm lấy cô, bàn tay lớn che chở cho đứa nhỏ trong bụng cô tới sáng. Dung Lạc đương nhiên cảm nhận được tâm tinh của hắn nhưng lại không biết nói sao. Kết quả họ phải mời Trình Liên đến. Sau khi Trình Liên khám cho Dung Lạc, hắn bảo rằng đứa nhỏ của họ rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả thì người đàn ông mới hơi nhẹ nhõm một chút.
Thật vậy, không thể không nói tình trạng của đứa nhỏ từ miệng Trình Liên đã khiến Mục Dã thả xuống tâm. Dù sao việc người con gái ngâm mình dưới biển lâu như vậy hắn vẫn là không yên lòng nhưng lại sợ chọc giận người con gái nên không có dám thể hiện ra ngoài.
“Em… Thật ra đã nghĩ được một cách. Cách này còn có thể giúp chúng ta không có nổi lo về sau, an ổn sinh sống. Không cần lại quan tâm đến đông lạnh hạ nóng. Nhưng mà…”
“Em sợ nó quá mức kinh hãi thế tục à?”
Dung Lạc đang đắn đo không nhịn được bật cười với cách dùng từ của người đàn ông. Nhưng mà hắn nói không sai, cô thật sự là sợ cái này. Cô sợ người khác không chấp nhận được hay sinh ra nổi sợ đối với cô…
“So với cuộc sống không có nổi lo, em cảm thấy điều này quan trọng lắm không?”
Mục Dã xoay người cô lại, nhìn vào mắt cô nói: “Có được hiện tại là đã quá tốt đối với họ. Em vì họ mà nghĩ chu toàn hơn, đơn giản là vì em có trách nhiệm. Bởi vì em mang họ ra, đương nhiên xem họ là gánh nặng của mình mà phiền não. Điều này tôi có thể hiểu. Nhưng mà Dung Lạc, em không phải người lo được lo mất như vậy. Những gì người khác biết về em còn thiếu chút chút này nữa sao? Em lại để lộ cho họ bao nhiêu điều rồi. Lúc đó em nghĩ gì vậy Dung Lạc?”