Đầm Đào Hoa không thiếu những bụi cỏ lau nằm ngoài rìa, cứ như trên biển tự nhiên mọc ra một bãi cỏ lau vậy. Đó là nơi giấu tàu tốt nhất, nhưng cũng không phải bạ đâu là giấu đó. Thứ nhất, trong những bụi cỏ lau này rất dễ dàng tồn tại những sinh vật biến dị như cá xấu, trăn nước. Chúng đều là sát thủ săn mồi, không dễ đối phó không nói lại còn dễ lật thuyền trong mương. Thứ hai, họ phải đậu gần nơi mình đi săn để còn nhanh chóng đem con mồi lên thuyền, tiết kiệm thời gian và sức lực cũng như tránh những rủi ro không mong muốn. Nếu không phải sợ đáy tàu bị vướng vào bụi cỏ lau thì họ đã cho nó chạy dọc theo con rạch đi sâu vào đầm rồi. Như vậy sẽ còn thuận tiện hơn, nhưng làm gì có chuyện nào dễ ăn như vậy. Lái tàu vào đầm vẫn có những biến cố riêng không thể lường trước, cho nên lựa chọn tốt nhất mà hầu hết mọi người đều dùng đó là neo đậu ở ngoài.
Sau khi giấu tàu xong bốn người thân thủ nhẹ như yến đạp lên những bụi lau thấp chạy sau vào đầm. Nếu không cần thiết thì họ sẽ tránh đạp chân xuống dưới nước để tránh tạo ra tiếng vang cũng như kinh động một số sinh vật không hề muốn đụng độ. Từ thời điểm vào đầm, lâu lâu bên tai họ vẫn có thể nghe thấy những âm thanh bom đạn khói lửa, đầy đủ thể hiện rằng có người cũng giống họ đang đi săn ở đây. Tuy khoảng cách không gần nhưng không hề ít. Xem ra hôm nay đầm Đào Hoa có chút náo nhiệt quá mức so với bình thường. Cũng không biết nguyên nhân do đâu, chỉ có thể nói do bọn họ xui.
Bốn người họ trang bị bốn bộ giáp phục màu đen, dễ dàng ngụy trang ở bất cứ hoàn cảnh nào. Loại trang phục này trên trái đất hiện tại không ít, hầu hết mọi người đều coi trọng thứ màu sắc này. Mà ở nơi có nhiều chỗ trốn như đầm Đào Hoa thì nó lại càng phát huy được nhiều hiệu quả hơn, đặc biệt là ngụy trang.
Là những nhân vật thường xuyên lăn lộn trong những nhiệm vụ nguy hiểm, hoàn cảnh thế này không làm khó được họ mà còn có thể xem là như cá gặp nước. Đương nhiên, vẫn có ngoại lệ. Đới Mặc thân là thống lĩnh căn cứ. Tuy không phải không có ra ngoài trải nghiệm sinh tử, ngược lại hắn còn đã trải qua những khóa đào tạo quân nhân chính quy và đại loại tốt. Thế nhưng hắn sinh ra đã không phải là người cần dựa vào nhiệm vụ để thăng tiến. Cho nên, những bài công khóa chỉ dạy kia chỉ là giúp cho hắn có được những kinh nghiệm nên có, không thể như mấy người Mục Dã lăn lộn từ trong sinh tử cho đến lúc trở nên tinh anh hơn người. Cùng lắm Đới Mặc chỉ so sánh được với Chiến Hạo mà thôi. Họ không phải yêu cầu hắn nên tốt hơn, nhưng vẫn cần không vướng tay vướng chân họ.
“Cậu nhớ theo sát Tống Bằng, giới nghiêm xung quanh phạm vi chúng ta đi săn. Không cần hấp tấp lỗ mãng giải quyết kẻ địch cho dù cậu có nhìn thấy hắn, đợi nghe lệnh của Tống Bằng.”
Ngạo Tề từ lúc vào đầm bộ dạng cà lơ đã triệt để giấu đi, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Đới Mặc căn dặn. Thấy đối phương không có kiêu căng bộp chộp thể hiện bản thân, trầm lặng gật đầu đáp lại thì trong lòng yên tâm hơn chút. Hắn chỉ sợ thoái hư tật xấu của mấy thanh niên mới lớn Đới Mặc cũng có. Nhưng chắc có lẽ hắn đã lo nghĩ quá nhiều. Đới Mặc không phải thanh niên bình thường. Hắn dù gì cũng đã từng là thống lĩnh một căn cứ, trầm ổn là nên có, còn có cái nhìn đại cuộc nữa.
Lúc này họ đã tiếp cận bãi săn gà chân hạc, cả đám đang ngồi núp trong bụi cỏ lau, xuyên qua khe hở giữa những bụi cây mà nhìn ra bên ngoài.
Trước mặt họ là đàn đàn gà chân hạc, số lượng có phải đến mấy trăm đến ngàn. May mắn là chúng nó không có tập trung đông đúc lại như vịt mà hai ba con sẽ đứng một góc, hai mắt chăm chú nhìn xuống khoảng nước cạn dưới chân mà tìm kiếm con mồi. Để có thể sống trong thời đại này, gà chân hạc không chỉ có cái chân cao, di chuyển linh hoạt mà cái cổ của nó cũng dài hơn, giúp nó có thể cúi xuống kiếm ăn. Tuy không có cao và dài như con đà điểu hay con hạc nhưng lại hợp lý cho chủng loại của nó.
Lại qua năm phút, Mục Dã bỗng nhiên gật đầu với Ngạo Tề cách đó không xa rồi như một mũi tên màu đen xông ra ngoài.
Dựa vào những ngọn lau sậy yểm hộ, hắn dễ dàng tiếp cận những con gà chân hạc đồng thời cho nó một đao vào cặp chân dài kia. Muốn săn gà chân hạc thì nhất định phải nhắm vào chân trước. Như vậy nó sẽ không bỏ chạy được mà còn mấy đi lợi thế tấn công. Lúc đó nó chỉ như cá nằm trên thớt đợi người đến làm thịt thôi.
Ó! Ó!
Một trong bốn con gà chân hạc đang đứng gần nhau đó lập tức ngã xuống mặt nước. Nhưng nó cũng kêu ầm ỉ lên, đồng thời kinh động những con xung quanh. Có điều Mục Dã đã lường trước việc này rồi. Sau khi nó ngã xuống, Mục Dã không chút dừng lại cho những con gần nó cũng nối tiếp nó luôn, mặc kệ hành động của mình có thể kinh động đến bầy gà. Hắn chân đạp mặt nước, thân hình hạ thấp né tránh những cái đập cánh cùng cái tấn công bằng mỏ của bọn chúng vừa vươn tay vung đao. Một loạt những động tác nước chảy mây trôi, cực kỳ linh hoạt không có chút nào bị thân hình cao lớn của hắn cản trở.
Phạch phạch… Ó ó ó!
Ba con gà còn lại nhanh chóng cùng chung số phận, ngã bạch bạch xuống mặt đầm.
Ở lúc này!
Xẹt!
Ánh sáng chợt lóe ẩn hiện đao mang sắc lạnh dưới ánh nắng mặt trời, cổ họng của những con gà này lập tức bị chém đứt, không còn phát ra được âm thanh nào nữa. Thì ra là Ngạo Tề đã ra tay rồi.
Tuy hành động của họ thật nhanh lại không có tạo ra quá nhiều thương tổn không cần thiết cho con vật để tiện cho công việc sau đó nhưng tình hình chiến đấu ban nãy đã khiến cho đàn gà xung quanh bị kinh động. Chúng nó sải đôi chân dài muốn tiến lại đây rồi. Hai người Mục Dã không cần thương lượng, mỗi người hai con nắm cổ chiến lợi phẩm của mình lao vào bụi cỏ lau tẩu thoát. Hai con gà nặng có phải năm bảy chục ký bị họ nắm cổ lôi đi như chơi, nhanh chóng biến mất trong bụi cỏ. Dù họ chỉ tạo hai vết thương trên mình con vật nhưng mùi máu tươi vẫn là đầy đủ tạo ra bất lợi cho họ. Hai người không dám ở gần chỗ đó mà một đường chạy thẳng ra ngoài, đi xa một chút mới ngừng lại xử lý con mồi.
Xử lý ở đây không phải là vặt lông làm thịt luôn đâu. Mà họ dùng bột cầm máu và băng dán, dán cái phần cổ đang đổ máu và phần chân bị cắt đứt của chúng lại, không để cho máu chảy ra ngoài thu hút những thứ khác tới. Họ không phải chỉ săn nhiêu đây, cho nên phải tìm chỗ đem chúng đều giấu để còn tiếp tục đi săn.
Để tránh cho bị thứ khác vô tình phát hiện đến gặm mất, Mục Dã lấy ra một thứ bột mịn, đem rắc ở xung quanh chỗ họ cất con mồi.
“Lại là đồ tốt Trình Liên làm à?”
Ngạo Tề âm dương quái khí nói. Hắn thật sự là bị những thứ này gây nên ám ảnh lớn, cho dù nó có tốt thì hắn vẫn sinh tâm bài xích rất lớn với nó.
“Đi thôi!”
Mục Dã không trả lời hắn mà như một con báo săn rời khỏi chỗ giấu đồ.
Nếu có người nhìn đến lúc này thì chỉ nhìn thấy mỗi hai người Mục Dã Ngạo Tề mà thôi. Đương nhiên họ cũng sẽ nghĩ ở đây chỉ có hai người. Bởi vì từ lúc họ bắt đầu hành động tới giờ thì hai người còn lại bao gồm cả Tống Bằng dưới sự chỉ huy của hắn vẫn luôn lẫn trốn ở trong mấy bụi cỏ lau chưa từng lộ diện qua. Cho dù là lúc hai người Mục Dã kinh động đàn gà hay đem con mồi đi giấu đều là vậy. Họ giống như không còn ở đây nữa, biến mất hoàn toàn trong những bụi cỏ lau cao thấp không đều. Có khi đến cả hai người Mục Dã cũng không biết được họ trốn ở nơi nào.
Chỉ có như vậy mới tạo nên được hiệu quả phản công bất ngờ khi có địch nhân muốn đục nước béo cò xuất hiện. Họ cũng không phải bỏ mặc hai người Mục Dã, điều này chỉ thể hiện họ tin tưởng vào năng lực của nhau. Nhưng chỉ cần gặp phải nguy hiểm không thể không hỗ trợ, họ nhất định không chút ngần ngại xông ra ngoài ngay.
Hai người Mục Dã nào không phải giống vậy. Họ toàn tâm toàn ý giao xung quanh cho hai người kia, lại giống như không để tâm, hoàn toàn là một bộ một đôi tác chiến. Người ngoài nhìn vào lại càng thấy có tính lừa dối hơn. Cho dù là người cực kỳ cảnh giác qua thời gian cũng sẽ bị lừa gạt. Ai biểu họ làm như tựa hồ không hề có hai người còn lại vậy cơ chứ. Mặc kệ là trong tình huống bị bầy gà rượt đuổi cả một đoạn dài đều không hề kêu gào tìm kiếm giúp đỡ. Diễn còn có thể diễn giống như vậy.
Nhưng thế thì sao? Cho dù tất cả bọn họ lộ mặt thì vẫn sẽ khiến người khinh thường vậy thôi.
Vốn là có thể tạo nên hiệu quả lừa gạt những kẻ khinh địch. Có điều cái cách hai người họ chiến đấu rồi chạy thoát như vậy trong lúc vô hình lại khiến cho người ta kinh sợ. Tất cả những điều đó gộp lại đều chứng tỏ bọn họ giỏi, còn biết liều mạng, không phải cái loại dễ dàng để cho người ta làm chim sẻ. Tốt nhất không nên có ý đồ không tốt với họ nếu bản thân còn không có một nữa thực lực đó cũng như áp đảo về số lượng. Ở một nơi đầy rẫy nguy hiểm thế này, nếu không có tự tin thì đừng có ngạo mạn, rốt cuộc là ngư ông đắc lợi hay lật thuyền trong mương còn chưa chắc đâu.