Không phải người này chỉ nói cho có, hay là quên đấy chứ? Chẳng lẽ là tính đợi khi nào hắn trở về mới cho cô xem?
“Buổi tối sẽ cho em xem.”
Mục Dã đương nhiên không có quên, chỉ là không nghĩ cô lại nhớ kỹ như vậy. Xem ra cô thật sự muốn biết.
Hắn nhìn sườn mặt cô gái nhỏ bị ánh hoàng hôn bao bọc, toàn thân như phát sáng đến không chân thật thì vô thức siết chặt bàn tay đang nắm chặt của hai người.
“Hứa với tôi, không được bỏ trốn.”
Hắn ngừng lại, nắm lấy hai tay cô gái nhỏ, mặt đối mặt nghiêm nghị nói.
Dung Lạc bỗng nhiên bị hắn hỏi thì hơi sững người một chút. Sau đó cô vẫn nhanh chóng thành thật nói: “Chỉ cần anh không chết.”
Chỉ cần hắn không chết, cô sẽ không đi. Cô không biết bản thân có năng lực có thể khiến cho hắn sống lâu hơn không, nhưng nếu có khả năng, cô cũng sẽ không để cho hắn chết. Chỉ là vẫn phải đợi hắn trở về lần này… Dung Lạc âm thầm nói.
Mục Dã không biết có ưng ý với câu trả lời của cô hay không nhưng hắn nhìn cô rất lâu, lâu đến mức Dung Lạc cảm thấy bồn chồn thì nghe hắn ừ một tiếng. Không có tức giận, chỉ có chút cam chịu bất lực đáng thương, Dung Lạc mơ hồ cảm nhận được như vậy…
Bản thân Mục Dã thì nghĩ vậy cũng tốt. Hắn tự hỏi liệu mình có chấp nhận được người con gái của hắn sẽ ngủ chung giường với một người khác nữa hay không thì câu trả lời là không. Trừ khi cô tự nguyện… Hắn không có ích kỷ hy vọng cô có thể đừng có người khác. So với điều đó hắn càng hy vọng cô có thể sống sót, sống tốt. Nếu bên cạnh cô có một người có thể chăm sóc mình thì vẫn tốt hơn. Thời đại này một chút đều không an toàn với cô. Không phải hắn không muốn ích kỷ, nhưng thời đại này không cho phép nam nhân bọn họ được quyền sở hữu riêng một nữ tánh. Trừ nơi này ra, nữ tánh ở những khu căn cứ sinh tồn đang tồn tại trên trái đất đều phải chung chồng. Họ được phép lựa chọn nhưng không thể chỉ có một người đàn ông. Hắn không biết Dung Lạc có biết điều này không, nhưng dù sao cô vẫn được lựa chọn nếu rời khỏi nơi này, đầu nhập vào bất cứ nơi nào.
Cho dù nơi này không giống, nhưng nếu hắn chết, hắn có quyền gì trói buộc cô nữa.
Tư tưởng của một người được hình thành dựa trên hoàn cảnh. Lắm lúc Mục Dã có hơi tò mò không biết ngày xưa người ta có thể tự do yêu đương một vợ một chồng thì tư tưởng của đàn ông lúc đó thế nào. Hiện tại thi, hắn chân trọng cơ hội được bầu bạn với một cô gái có tư tưởng mạnh mẽ, hắn cũng sẽ cố gắng bảo vệ mối quan hệ của họ.
“Trở về thôi.”
Mục Dã nắm tay cô rời đi bãi biển.
Dung Lạc không hiểu lắm tâm tình của Mục Dã lúc này. Nhưng cô chẳng có thời gian bận tâm lâu. Sau khi ăn cơm xong thì người đàn ông không biết từ chỗ nào lấy ra một cái máy tính bảng… Đúng vậy, chính là hình dạng mà cô thường thấy ở thế kỷ hai mươi mốt không sai. Cô không nghĩ rằng ở đây bản thân lại vẫn còn nhìn thấy thứ này. Nhưng ngẫm lại thị khoa học kỹ thuật đã phát triển rộng khắp trước khi tận thế tới, cho dù không có internet thì mấy thứ này vẫn có thể sử dụng được như một nơi lưu trữ dữ liệu.
Với cả, cô nhanh chóng nhớ ra con chíp đang dính trên da của mình, không lại cảm thấy khó tin nữa. Đối với cô, thứ trên tay cô còn tinh vi trên cái mấy tính bảng người đàn ông vừa lấy ra.
Mục Dã không biết cô gái nhỏ nghĩ gì, nhưng đối với việc cô biểu hiện không giống với những người lần đầu nhìn thấy thứ trên tay hắn, cũng như tò mò hỏi nó là cái gì mà lại biểu hiện ra sự bất ngờ khó tin hắn chỉ xem như đã nhìn quen, không lại ngờ vực nữa. Dù sao những biểu hiện khác thường của cô trong mấy ngày sống chung ngắn ngủi này không hề ít chút nào.
Nếu có thể, trước sau gì cô cũng sẽ nói cho hắn biết thôi.
Mục Dã vừa nghĩ vừa thuần thục mà thao tác chiếc máy tính bảng trong tay. Màn hình chính sáng lên, hiện ra một hàng những biểu tượng thư tệp màu vàng. Tất cả đều thật quen thuộc trong mắt Dung Lạc nhưng lại có phần đơn điệu quá mức.
Cô nhìn người đàn ông bấm vào một thư mục nằm trên góc phải màn hình, giao diện chứa đựng rất nhiều tệp tin cô nhìn hoa cả mắt lập tức hiện ra.
Mục Dã dưới cái nhìn chăm chú của cô gái bấm vào một tệp tin. Một giao diện nữa xuất hiện, Dung Lạc nhận ra đó là một đoạn video, mà mới đầu cô tưởng bên trong đang chiếu thế giới động vật không chừng.
Mà không, thật sự là thế giới động vật không sai. Chỉ là nó không phải động vật bình thường. Thực chất chẳng có con nào bình thường cả.
Dung Lạc mở to hai mắt kinh ngạc nhìn những hình ảnh rõ ràng được quay chụp trực tiếp tại hiện trường, tựa như một thước phim sống động không ngừng được chiếu trên chiếc máy tính bảng, một phút cũng không rời.
Mục Dã trực tiếp đặt nó vào lòng cô gái nhỏ, bản thân thì ôm cô cùng nhau xem video. Dù những thứ này hắn đều tận mắt nhìn đến chán ngán rồi nhưng khi xem cùng cô gái nhỏ thì hắn cảm thấy cũng không phải rất buồn chán. Nhìn biểu tình không ngừng biến đổi từ kinh ngạc cho đến chết lặng của cô gái nhỏ mà hắn cảm thấy thích thú quá chừng.
“Chúng nó không phải giả đó chứ?”
Dung Lạc mãi lo nhìn xem mà không nhận ra động tác có phần quá mức thân mật tự nhiên của người đàn ông. Nhưng mà cho dù có nhận ra thì cô cùng lắm chỉ ngại ngùng thôi chứ sẽ không giãy ra. Nói sao thì cô cùng hắn còn đã có những hành vi khăng khít hơn trước đó mà. Dung Lạc xem một hồi thì đờ đẫn chỉ vào những con khủng long bạo chúa hình dạng không còn giống cô từng được xem trên tư liệu, chúng đang không ngừng đấu đá cắn xé nhau trong video, vẫn còn muốn cố gắng vớt vác ngẩng đầu hỏi người đàn ông. Chỉ cần hắn nói “phải, là giả đấy” một cái thôi thì cô sẽ thở phào nhẹ nhõm liền.
Nhưng hiển nhiên không thể nào theo ý cô được.
“Điều là thật.”
Mục Dã không chút ý thức cũng như nương tình mà đánh nát ảo tưởng của cô gái nhỏ. Những video này chỉ là một góc băng sơn mà thôi. Vẫn còn rất nhiều giống loài khác, thậm chí còn chưa từng có trong lịch sử loài người nữa. Đó là những loài trải qua hoàn cảnh mà tiến hóa ra, rồi trở thành một loài mới.
Dung Lạc lặng người đi cả một lúc lâu. Dù cô đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận sự tàn khốc của nơi này nhưng cô vẫn là xem thường nó. Bên cạnh những sinh vật kỳ dị đang không ngừng chiến đấu tranh giành lãnh thổ kia cô càng nhạy bén nhìn thấy hoàn cảnh tự nhiên ở thời kỳ này nữa. Tất cả đều khiến cô phải xây dựng lại hình ảnh trái đất trong đầu mình một cách hiện thực nhất, cũng tàn nhẫn nhất.
“Sợ rồi?”
Mục Dã thấy cô mãi không phản ứng thì cho rằng cô bị dọa. Hắn muốn đưa tay lấy lại cái máy tính bảng nhưng không được. Cô gái nhỏ nắm rất chặt.
Nếu muốn, hắn vẫn có thể lấy lại, nhưng hắn không muốn. Quan trọng nhất vẫn là thái độ của cô.
“Không phải sợ.”
Hạ Đình thời điểm hắn muốn lấy ipad trong tay thì cô đã hoàn hồn rồi. Nhưng cô thật sự là không phải sợ. Chỉ là bị chấn kinh đến không xong thôi.
Cô vừa nói vừa bấm bừa vào một tệp tin khác, vừa xem vừa nói: “Đây là kỷ phấn trắng bản nâng cấp sao?”
“Ừ…”
Mục Dã vô thức đáp lại. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra điều không đúng.