"Lạc Lạc."
"Ừ..."
Dung Lạc theo bản năng đáp lại tiếng gọi của hắn.
"Tôi nhất định sẽ trở về."
Trước khi Dung Lạc vì bối rối mà hỏi gì đó thì hắn đã nói thêm: "Vì em."
Dung Lạc ngẩn ra, ngơ ngác nhìn người đàn ông khuôn mặt nãy giờ vẫn treo sự nghiêm túc, trịnh trọng mà nói với cô.
Vì cô... Hắn nhất định sẽ trở về... Là như vậy đúng không...?
Dù có bất an cỡ nào Dung Lạc cũng không thể nói gì hơn ngoài việc tin tưởng hắn.
"Anh sẽ đi bao lâu?"
Có thời gian nhất định không...
"Tôi sẽ cố gắng trở về trong vòng một tháng."
"Lâu như vậy sao!?"
Dung Lạc không thể ăn nổi nữa mà đứng bật dậy khỏi ghế, nhoài người về phía trước nhìn người đàn ông kinh hoàng hỏi. Sau đó cô nhớ ra chuyện gì, lắp bắp không thành lời hỏi: "Vậy... Vậy..."
"Em đừng vội."
Mục Dã thấy cô gấp đến độ đỏ mắt thì cũng ăn không nổi, đứng dậy đỡ cô ngồi xuống ghế lại.
"Nhưng mà anh đã nói... Nói..."
"Thời hạn là hai tháng."
"Nhưng lỡ anh không về kịp thì sao!?"
"..."
Mục Dã đối diện với chất vấn cùng đôi mắt đỏ bừng của Dung Lạc mà không thể nói ra được lời nào. Dù hắn không muốn nghe vợ mình nói mấy lời thiếu tin tưởng với mình như vậy, nhưng những nguy hiểm mà hắn phải trải qua thật sự không phải bình thường, lần này lại càng hơn thế. Nói là cố gắng, thực chất hắn cũng sợ không thể ở trong một tháng giải quyết triệt để rồi trở về như đã nói. Bản thân hắn còn khó thuyết phục nổi mình, làm sao mà trấn an được cô gái nhỏ đang hoang mang chứ.
Hai người cứ một đứng cúi đầu nhìn, một ngồi trên ghế, hai tay bám vào áo vừa ngước mắt lên, cứ vậy nhìn nhau một lúc lâu. Cuối cùng là Dung Lạc từ bỏ trước mà cúi đầu xuống. Nhưng trước khi tay cô buông lỏng khỏi áo hắn thì Mục Dã đã nắm lấy nó, đồng thời ép cô quay đầu lại nhìn mình mà nói: "Em không được làm chuyện dại dột, ít nhất là trước khi tôi trở về."
Dung Lạc đờ đẫn nhìn lại hắn, thật lâu sau Mục Dã mới nghe cô nhỏ giọng đáp nhưng lại không chịu nhìn hắn: "Được..."
Mục Dã nhíu mày nhưng không biết nên nói sao.
Nếu được hắn cũng muốn trước khi đi cùng cô... Nhưng hắn đã nói sẽ tôn trọng cô. Dù hắn cảm thấy chưa chắc mình sẽ không kịp trở về, đồng thời cũng muốn dành thời gian đó cho cô chuẩn bị tư tưởng. Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất... Hắn phải làm gì để an ủi cô đây?
Cuộc nói chuyện cứ thế đi vào bế tắc.
Sau đó hai người không nói gì với nhau nữa, Dung Lạc ăn cơm xong thì trở về phòng.
Mục Dã đứng trước cửa phòng một lúc lâu cũng không có đẩy cửa đi vào mà bước ngược ra ban công, ngâm mình ở đó cả buổi. ngôn tình hài
Cứ vậy, một người trong phòng, một người ngoài phòng, cách nhau một bức tường nhưng tâm trạng ngỗn ngang như nhau.
Mục Dã cứ nghĩ trải qua chuyện buổi trưa, kế hoạch buổi chiều đi xung quanh một chút xem như ngâm nước lạnh. Không ngờ thời điểm đồng hồ chỉ về hướng ba giờ, cửa phòng ngủ thình lình bật mở, Dung Lạc đứng trước cửa ban công bình thản nhìn hắn hỏi: "Có đi tham quan nữa không?"
"..."
Mục Dã có mấy giây không kịp phản ứng. Nhưng sau đó hắn không có nói gì mà vượt qua cô đi ngược vào phòng lại. Một lúc sau hắn từ trong phòng đi ra, trên tay cầm một cái áo khoác. Nói là áo khoác, chẳng bằng nói áo quân dụng dày nặng. Khoác nó lên người còn khiến cô cảm thấy như đang mang năm ký gạo trên vai, toàn thân chùng xuống rõ ràng. Nhưng người đàn ông vẫn rất cẩn thận mà gài lại nút áo cho Dung Lạc, bọc cô kín không có kẽ hờ, đến mức bản thân cô còn cảm thấy nóng.
Đương nhiên đó chỉ là ảo giác của cô thôi.
Buổi chiều ở nơi này bắt đầu có gió lạnh từng đợt, đến sẩm tối nhiệt độ sẽ hạ xuống dữ dội. Đây chính là nguyên nhân đêm qua cô có thể ngủ ngon như vậy khi được hắn ôm lấy cả đêm. Người đàn ông như một cái lò lửa nóng hừng hực...
"Lạnh à?"
Mục Dã nhìn nữa khuôn mặt lấp ló trong cổ áo quân phục của mình hơi ửng đỏ thì không chút nghĩ ngợi quan tâm hỏi.
"..."
Dung Lạc đang lạc trong đoạn ký ức hương diễm nào đó không nói được thành lời, chỉ theo bản năng nấu mình vào sâu hơn trong cổ áo, nữa lắc đầu.
Nhưng mà có lẽ cô sai lầm rồi.
Trên chiếc áo của người đàn ông nồng đậm mùi vị nam tính hoang dã, cho dù đã được giặt sạch rồi thì quanh năm ám mùi cũng khó lòng mà tẩy hết được. Dung Lạc bị khí tức kia hung đến mặt càng thêm đỏ một cách bất thường, đáy lòng bởi vì những đấu tranh tư tưởng trước đó mà bắt đầu nhộn nhạo trở lại, khiến cô bối rối đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Mục Dã không biết cả buổi trưa Dung Lạc ở trong phòng toàn là đấu tranh tâm lý vì việc có nên trước khi người đàn ông đi mà cùng hắn gạo nấu thành cơm hay không, hoàn toàn không ngủ được chút nào. Kết quả của trận âm thầm vật lộn thế nào Dung Lạc không biết, nhưng Mục Dã cảm thấy lòng bàn tay cô gái nhỏ ướt nhẹt thì không hiểu làm sao. Hắn sợ cô khó chịu trong người nên không có suy nghĩ nhiều mà ngừng lại hỏi: "Em không sao chứ..."
"Em!... Để em nghĩ kỹ lại một chút..."
"..."
"..."
Mục Dã bất ngờ lọt vào một đôi mắt đỏ bừng nhộn nhạo rất nhiều cảm xúc hắn không hiểu nhưng khiến hắn tim đập ầm ầm, não nhất thời chết máy.
Còn Dung Lạc, cô trước là sững sờ vì lời nói vừa thoát ra khỏi miệng mình mà đến bản thân cô cũng không rõ mình đã nói gì, sau bị hắn nhìn như vậy, cô giật mình nhận ra bản thân vừa mới thất thố để lộ suy nghĩ trong lòng mà bối rối cúi đầu, không dám nhìn người đàn ông nữa.
Nhưng mà đầu óc người đàn ông đứng trước mĩ vị nhân gian lại chưa được thưởng thức mức độ xoay chuyển lại nhanh cực kỳ. Một giây trước hắn không hiểu, một giây sau hắn đã lập tức ngộ ra ý tứ của cô gái nhỏ trước mặt.
Sau khi sáng tỏ rồi hắn lại không nhịn được đáy lòng nhộn nhạo dục vọng nguyên thủy mà có một giây ý nghĩ muốn lập tức vác cô gái nhỏ lên vai mang về thưởng thức ngay cho nóng.
Dung Lạc đang cúi đầu tuy không thấy được nóng rực trong đáy mắt người đàn ông, nhưng mà cái nhìn mãnh liệt của hắn vẫn khiến cô vô thức rùng mình. Trong khoảng khắc đó cô đã có suy nghĩ muốn bỏ chạy, cách thật xa người đàn ông như dã thú bị bỏ đói lâu năm này ra mới tốt. Chỉ là ý tưởng của cô không thể thực hiện được bởi vì cái eo bị người nắm trong tay. Dù cách một lớp áo quân phục vẫn khiến cô cảm thấy da thịt nơi đó nóng như lửa đốt mà bất giác nhũn người. Toàn thân cô dựa hẳn vào người đàn ông mới chống đỡ được mà không ngã xuống đất. Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ bản năng của cô.
Mục Dã không tốn chút sức lực nào đã có thể ôm chặt người con gái trong lòng. Đối với ánh mắt xấu hổ mà không ngừng lảng tránh của cô, Mục Dã chỉ cảm thấy như bị tra tấn. Mười hai phần định lực đều đem ra dùng hết mới có thể khiến hắn không manh động mà hù dọa đến cô gái nhỏ.
Hiện tại không phải là lúc hành động lỗ mãng hắn biết. Hắn cũng không có nuối tiếc nhiều mà vươn tay khẽ vuốt ve mái tóc cô gái, thì thầm: "Cứ giao cho tôi, em không cần nghĩ nữa."
Dung Lạc im lặng dựa đầu vào lòng ngực phía trước, trên mũi vờn quanh đều là khí vị nam nhân của hắn. Ở trong sự trấn an của hắn, cô bất giác nghe theo lời nói kia mà buông lỏng cái đầu rối tung của mình. Bàn tay còn tự do theo bản năng túm lấy vạt áo bên hông hắn. Tâm thái hoàn toàn giao mình ra lập tức xâm chiếm toàn bộ con người cô lúc nào chẳng hay biết.