Đến lúc được buông tha cho thì cô mới cảm nhận được đau đớn âm ỉ trên da thịt nhưng cả quá trình cô đều không hề biết gì. Dung Lạc không biết nên nói gì với người đàn ông bất kể là đánh vào chỗ nào cũng đều cứng đến tay đau nhưng đối với cô luôn có đủ sự dịu dàng đến mức khiến cô ngỡ ngàng đang cẩn thận xử lý vết thương trên tay cho cô nữa. Cô chỉ có thể im lặng nhìn hắn băng lại cổ tay cho cô bằng dụng cụ y tế không biết được hắn lấy tới lúc nào, trong tim lại không ngừng chảy xuôi từng dòng nước ấm khiến cô mê luyến.
“Trước khi nó lành thì đừng để dính vào nước.”
Người đàn ông giống như không biết bản thân đã mang đến cái gì cho cô gái nhỏ trước ngực, nghiêm túc dặn dò.
“Còn anh thì sao?”
Dung Lạc nhìn cổ tay mình rồi lại nhìn cổ tay đã không còn rỉ máu sau khi được người đàn ông thoa lên chút thuốc thì vô thức khỏi. Cô sau khi người đàn ông băng bó xong cũng chỉ cảm thấy chút châm chít trên làn da cùng cảm giác có dị vật tồn tại nhưng không quá rõ ràng. Cô thật sự không ngờ họ lại dùng biện pháp này, cũng không biết lý do tại sao họ phải làm như vậy. Có gì đó khác biệt trong cách vận hành của nó sao?
“Tôi tìm một cái khác.”
“Vậy sao anh không đi tìm một cái khác cho tôi?”
Mục Dã ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ một bộ biểu tình ngây ngốc, câu hỏi cũng ngốc như vậy mà bất giác nhếch môi cười.
Dung Lạc bĩu môi trừng hắn. Cô hỏi thật chứ đùa đâu mà cười… Dù anh có cười đẹp trai cỡ nào cũng không có ý nghĩa gì đâu.
“Vậy người ta hỏi tôi phải nói tôi lấy cho em à?”
“…”
“Em muốn tôi nói vậy à?”
“…Không.”
“Ngốc.”
Mục Dã không nhịn được búng nhẹ một cái vào mũi cô cười nói.
“Hừ!”
Dung Lạc đuối lý chỉ có thể quay đầu qua một bên hờn dỗi. Nếu không phải lo lắng cho hắn thì cô cũng chả thèm hỏi đâu…
Nhưng nữa đường cô nhớ ra việc gì, thế là lại quay đầu nhìn người đàn ông hỏi: “Cái đó làm sao sài?”
Ý cô tất nhiên là con chíp trên tay cô.
“Đợi nó lành rồi, chỉ cần em chạm nhẹ lên nó, nó sẽ phát ra một cái hình chiếu dạng mặt đồng hồ chỉ có một cái kim. Em cứ nhấn giữ như vậy đến khi nó quét một vòng thì sẽ nhìn thấy những chấm đỏ hiển thị trên đó. Mỗi chấm đỏ đại diện một sinh vật biến dị có khả năng gây nguy hiểm cho em. Bán kính 5km lấy em làm trung tâm. Ngoài ra chấm đỏ cũng có lớn nhỏ, đậm hay nhạt, là dựa trên mức độ nguy hiểm và kích thước của nó mà biểu hiện.”
Mục Dã giải thiệu cặn kẽ cho cô nghe.
“Sau khi nó lành em có thể thử.”
“Vậy hiện tại không dùng được sao?”
“Nó phải liền với da và mạch máu của em thì mới dùng được.”
“Nên mới phải cấy vào da mới được à?”
“Đúng vậy. Cuộc sống xung quanh chúng tôi đều dễ dàng tồn tại nguy hiểm. Thứ này cấy vào da dễ sử dụng lại chống thấm nước.”
Dung Lạc nghe mà không khỏi tán thán. Nhưng cô lập tức nhớ ra chuyện gì, lập tức nhìn người đàn ông gấp hỏi: “Nhưng ngày mai anh đã phải đi rồi.”
Chính là nói dù bây giờ hắn gắn con chíp khác vào thì cũng không thể sử dụng liền được không phải sao. Như vậy có phải là không được tốt hay không?
Mục Dã đối diện với đôi mắt đầy lo lắng của cô mà nội tâm mềm mại xuống.
“Tôi không đi một mình. Hơn nữa tôi vẫn có năng lực phán đoán tình huống dựa trên những hiểu biết vốn có của mình.”
Có đôi khi trực giác của hắn còn tốt dùng hơn cả thứ này nữa.
Dung Lạc dù vẫn không yên tâm được bao nhiêu nhưng cũng chỉ đành chấp nhận cách nói của hắn.
Vấn đề khiến cô đắn đo bỗng nhiên bất chợt được giải quyết rồi, Dung Lạc nữa cảm thấy giống như đang mơ, nữa lại thở phào nhẹ nhõm. Cô không cần ở trong suốt thời gian hắn đi cứ thấp thỏm lo lắng không biết hắn có về kịp không. Tuy Mục Dã đã nói phải có thai mới giải quyết được triệt để vấn đề nhưng đối với Dung Lạc như vậy vẫn rất đủ, quan trọng là mối quan hệ của họ đã tiến một bước dài. Sau khi trải qua chuyện thân mật nhất thì sự tương tác của hai người đã trở nên tự nhiên hơn. Chỉ cần Mục Dã có thể trở về thôi…
…
Cả ngày hôm đó Mục Dã đều ở nhà với cô. Dung Lạc sau khi ăn cơm trưa với hắn xong thì cùng nhau đi ngủ một chút. Buổi chiều dưới sự yêu cầu của Dung Lạc, Mục Dã lại mang cô ra ngoài đi một vòng nữa.
Mục tiêu lần này của Dung Lạc rất rõ nàng, đó là bãi biển.
Cô muốn thử một chút.
Mục Dã ban đầu khi nghe cô nói muốn ra bãi biển thì còn âm thầm nhìn cô một cái lại không khiến cho Dung Lạc phát hiện ra. Sau đó hắn vẫn mang cô đi. Truyện Điền Văn
Dung Lạc không biết người đàn ông bên cạnh đang tồn tâm tư gì, nhưng cả buổi chiều cô chỉ cùng hắn đi dạo trên bãi biển như một đôi tình nhân. Hình ảnh thế này ở hậu tận thế là rất khó gặp được, Mục Dã tuy không phát hiện được cái gì khó lường từ cô gái nhỏ bên cạnh nhưng hắn vẫn rất thỏa mãn. Có chết hắn cũng không nghĩ bản thân sẽ có ngày này đâu. Những điều tưởng chừng như lãng phí thời gian này đối với hắn thật sự rất xa xỉ. Có thể nói trước khi Dung Lạc đến hắn vốn chẳng định cướp cho mình một người vợ nào. Không phải hắn không thích, hắn chỉ là sợ không vẹn toàn được cho người ta. Giống như hiện tại Dung Lạc sợ hãi hắn không về được, hắn một chút đều không muốn để cô trải qua những chuyện này.
Dung Lạc miệng tuy là không nói gì nhưng thực chất lại đang hưởng thụ tiếng sóng biển vỗ rì rào vào mặt cát. Âm thanh kia như tiếng thủ thỉ của mẹ khiến cô cảm thấy yên lòng thật sự.
Bên cạnh điều đó cô lại không khỏi nghĩ về “Dung Lạc”.
Rốt cuộc giữa cô và “Dung Lạc” có mối liên quan nào không? Tuy ngoại hình của cô và cô ấy không giống nhau nhưng cái tên lại giống. Còn có… “Dung Lạc” có phải cũng giống như cô, cũng có năng lực kia hay không? Tất cả những điều này cô đều không thể kiểm chứng nhưng Dung Lạc cũng không có để tâm quá nhiều. Đối với cô, có thể còn sử dụng được năng lực đã là tốt nhất rồi. Nếu lỡ… Nếu lỡ sau này không còn Mục Dã, cô vẫn còn đường lui cho mình, không đến nổi cá chết rách lưới.
Đợi có cơ hội, cô sẽ thử thêm chút nữa…
Cứ như vậy, Dung Lạc âm thầm ở dưới sự chú ý của Mục Dã đã xác định được điều mình muốn biết rồi.
Tại thời điểm cô đặt chân lên bãi cát, tai trực tiếp nghe âm thanh rì rào kia vỗ về thính tiêm mềm mại của mình thì cô đã biết. Không cần chạm vào nước biển, chẳng cần làm một cái gì có thể khiến người ta nghi ngờ.