Cô bỗng nhiên nghĩ, đau dài chẳng bằng đau ngắn. Cho dù bây giờ không quá đau thì lúc hắn động, cô cũng sẽ đau chết. Tuy không biết phía sau có thật không đau như người ta nói không, nhưng cô chỉ có thể thử tin tưởng mà thôi. Trước đó cô còn phân vân không dám cùng hắn thân mật hơn là bởi vì bản thân chẳng có chút hiểu biết gì về chuyện này cả. Những thứ cô biết chỉ khiến cho cô càng thêm không quyết định được. Nhưng mà hiện tại mọi thứ đều đã xảy ra rồi, là bị người đàn ông không chút báo trước xông tới cuốn lấy. Nếu không thể lùi về sau thì sao lại không dũng cảm xông về phía trước?
Vậy nên Dung Lạc...
"Dã..."
"... Ừ."
Dung Lạc không nhận ra cô đã bất giác đối với hắn đổi xưng hô, điều đã lập tức khiến cho mối quan hệ của họ càng thêm khăng khít cả trên mặt tình cảm. Mục Dã không biết cô cảm thấy thế nào, riêng hắn thì đặc biệt thỏa mãn. Giọng hắn chưa từng mềm nhẹ như vậy mà đáp lại cô.
"Anh... Động đi..."
"..."
Dung Lạc đè xuống ngại ngùng trong lòng, khó khăn nói. Vậy mà một lúc lâu vẫn không thấy người đàn ông đáp lại, bàn tay đang mơn trớn trên tấm lưng trơn bóng của cô cũng chưa từng ngừng. Dung Lạc không biết làm vậy có khiến cô bớt đau hay không, nhưng mà nó khiến cô nhột quá...
"... Không đau nữa rồi?"
Mục Dã nhạy bén bắt được một tiếng cười khó nhịn của cô, còn có ít ỏi hành động né tránh dưới lòng bàn tay thì kỳ quái hỏi.
"Đau."
"..."
Dung Lạc cảm thấy hành động của người đàn ông khẽ khựng lại một chút khi nghe cô nói thì không khỏi càng thêm vui vẻ. Thật lòng mà nói, đối với hành vi chưa hỏi đã động của hắn, cô không có trách. Ngược lại cô nghĩ, nếu để cô đến quyết định thì chẳng biết đến năm nào tháng nào mới xong. Mà thời gian lại không cho phép cô thờ ơ đối với chuyện này. Nếu không cô đã không phiền não. Cô chỉ hơi bất ngờ vì mình nhanh chóng tiếp nhận chuyện này đến vậy.
"Nhưng mà anh cũng không thể cứ để thế mãi đúng không?"
Âm thanh của cô vẫn còn hơi xiểng nhưng đã có thể nói được thành câu. Chỉ là khi cô nói thân hình sẽ chấn động, đau đớn dưới thân sẽ lại tập kích.
Cô hiểu, cứ như vậy không phải là cách giải quyết tốt nhất.
Cũng không phải không thể gắng gượng được, cô tự nhận mình không có yếu đuối như vậy. Dù chút đau này vượt quá mức nhận thức của cô từ trước đến nay...
Mục Dã đương nhiên không có khả năng ngừng lại. Hắn chỉ muốn cho cô thời gian giảm sốc.
Không nghĩ cô lại thúc giục hắn trước... Thật ngốc.
Dung Lạc nói một hồi vẫn không nhận được đáp lại của người đàn ông. Nhưng trước khi cô có hành động gì tiếp thì cái cằm đã bị người nắm lấy.
"Ư..."
Đôi môi nhỏ lại bị chiếm đoạt, dịu dàng nhưng không thiếu mạnh bạo mang theo sắc dục khiến người mê muội.
Dung Lạc đôi mắt mê ly, đôi tay vô thức câu lấy cổ người đàn ông, nhiệt tình đáp lại.
Xoạt...
Dung Lạc hơi hơi mở lớn đôi mắt, sau đó ướt át không khống chế được dâng lên, đọng lại trên rèn mi của cô bởi vì hành động bất ngờ của người đàn ông.
Mục Dã vẫn tận tình hôn cô, dưới thân lại mang theo tiết tấu, chậm rãi nhưng không chút dứt đoạn không ngừng đưa đẩy trong khoang thịt ấm áp mê người. Hắn không có một phát lút cán mà không ngừng mài cửa động bên ngoài, trong lúc tới lui còn không quên âm thầm tìm kiếm.
Chỉ là tìm hết một vòng ngoài vẫn tìm không thấy nên cần tìm. Mục Dã liếc thấy biểu tình của cô gái nhỏ đã thay đổi, có vẻ không còn khó chịu lắm thì quả quyết đẩy sâu vào trong thêm hai tấc nữa.
"Ưm..."
Trước khi hắn kịp nhận ra bản thân vừa đỉnh đến một khối nhỏ hơi gò lên trên vách đường hầm bí ẩn thì tiếng rên rỉ khó nhịn của cô gái đã trước tiên thoát ra, nói cho hắn biết hắn đã tìm đúng chỗ rồi.
Chỉ là hắn không ngờ nơi đó lại trốn sâu như vậy... Khiến hắn kinh ngạc.
Trong lòng hắn mặc dù xoay chuyển muôn vàng ý nghĩ nhưng hành động dưới thân lại một chút đều không chậm.
"A ư..."
Dung Lạc bất ngờ được đến khoái cảm mãnh liệt mà trở nên hoang mang mờ mịt vô thố nhìn người đàn ông. Nhưng Mục Dã một chút đều không cho cô kịp suy nghĩ, một lần lại một lần đỉnh vào nơi yếu ớt không chỉ mang đến cảm giác thoải mái cho cô mà còn cho cả hắn, khiến toàn thân cô run rẩy không ngừng, âm thanh phát ra cũng càng thêm mị nhân. Vách thịt mềm mại không ngoại lệ liên tục hút chặt người anh em của hắn đến mức da đầu như muốn nổ tung lên, hành động càng thêm cuồng dã kinh hồn.
Bởi vì cảm xúc kinh người kia mà Dung Lạc hoàn toàn không nhận ra cả thanh sắt nóng của ai đó đã âm thầm khảm sâu vào trong người cô.
"A!..."
Thời điểm nó chạm đến tận cùng nơi bí ẩn nhất, cô mới giật nảy mình rên lớn một tiếng.
Mục Dã da đầu tê dại, từng thớ cơ trên người căng cứng. Người anh em một chút đều không thể nhúc nhích bởi vì cả động tiên kia đều đang không ngừng hút chặt lấy, nữa như lôi kéo hắn vào sâu hơn, nữa như giam cầm không cho hắn bỏ trốn khiến hắn muốn điên.
"Lạc Lạc, thả lỏng. Em muốn cắn chết tôi sao?"
Hắn khẽ vỗ nhẹ vào hai cánh mông mềm mại căng mẩy của cô mà nghiến từng chữ.
Dung Lạc đang nằm gục trên ngực hắn bởi vì lời lễ lưu manh này mà càng xấu hổ không thôi. Nhưng mà cô làm sao biết làm thế nào để thả lỏng chứ!!
Toàn thân cô như mềm nhũn cả, khoái cảm điên dại kia khiến cô rã rời cả xương cốt, tựa như sắp hóa thành một vũng nước đến nơi rồi.
Thì ra người ta nói không sai... Nhưng cô hiện tại có chút chịu không nổi kích thích mới mẻ như vậy mà muốn bỏ trốn rồi.
Dập dềnh!
"A!"
Theo sóng nước lay động mạnh mẽ đến tràn cả ra ngoài là tiếng rên rỉ khó lòng kiềm nén của Dung Lạc. Ở thời điểm cô có ý nghĩ bỏ chạy thì người đàn ông đã bất thình lình nắm lấy eo mông cô nhấc lên rồi mạnh mẽ ép xuống. Đồng thời hắn còn không quên đỉnh mạnh lên khiến cho thanh sắt nóng kia một phát chạm đến điểm tận cùng của cô một lần lại một lần. Tất cả hành động đều đang nói cho cô biết, cô muốn trốn là không có khả năng. Cô không thả lỏng thì hắn ép cho cô phải mềm như bông, cam tâm tình nguyện mà tiếp nhận kích tình hắn mang đến.