“Tôi cảm thấy như vậy rất tốt.”
Là hắn cảm thấy, không phải thật sự chắc chắn. Nó được hình thành thế nào, không thể có chắc chắn một trăm phần trăm được. Tương lai sau này ai biết được đâu. Có thể hắn sẽ dùng một cách khác để quay lại hòn đảo kia, nhưng sẽ không có chuyện hắn đem vợ con và mọi người về đó. Trừ khi sau này hắn đem nó làm của riêng. Chính vì tương lai khó mà nói nên hắn chỉ nhắc đến hiện tại thôi.
Dung Lạc khẽ vươn tay ôm lấy eo hông người đàn ông, đầu tựa vào ngực hắn im lặng không nói gì thật lâu.
Đã ba ngày kể từ khi họ cứu được đứa nhỏ về. Mục Lam sau đó trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Có điều tuy nó không mè nheo làm nũng bất kể như trước thì Dung Lạc vẫn không có gò bó không gian phát triển của nó. Cô tỏ vẻ mỗi ngày cho nó ra ngoài lượn một vòng, thế nhưng nhất định không được đi một mình, phải có người đi theo. Còn có, cô bắt đầu dạy nó nên làm sao vận dụng năng lực của mình, đem biển trở thành tấm khiên bảo vệ nó mỗi khi nó cần. Đứa nhỏ trước là sợ cô còn giận dỗi mới nói mát như vậy, nhưng vài lần được chiều mà sợ nó đã triệt để quên mất biến cố trước đó, lại trở nên hoạt bát đáng yêu hồn nhiên như trước. Cả ngày chìm đắm trong học tập, vừa xem đó là cơ hội vui chơi, cuối cùng có bao nhiêu thỏa mãn chỉ có nó biết. Nhưng họ có thể thông qua nụ cười rạng rỡ của nó mà phán đoán.
Dung Lạc lo lắng cho nó thật, giận nó thật. Thế nhưng nó chỉ là một đứa trẻ một tuổi. Cô có thể uốn nắn nó theo chiều hướng tốt nhưng không thể vì vậy mà lấy mất đi cơ hội để nó lớn lên một cách đơn thuần nhất mà mỗi đứa trẻ đáng giá có được. Một đứa trẻ cần phải có sự hồn nhiên nên có. Cô không muốn nó giống như cô, bị cuộc sống đè ép phải đánh mất đi rất nhiều thứ, lại trưởng thành sớm hơn cái tuổi của mình. Thế mới có chuyện hôm nay cô tôn trọng mong muốn của nó mà cho nó làm những gì nó thích. Chỉ cần nó bảo vệ tốt mạng nhỏ của mình là được rồi.
Dung Lạc đã như vậy, Mục Dã lại càng thêm kiên định muốn cho họ một cuộc sống vô ưu vô lo. Cho dù cô có năng lực lớn thì hắn vẫn không muốn cô lao tâm lao lực vì mình. Mặc kệ nó là nặng nó nhẹ đối với cô.
“Anh đã cảm thấy như vậy tốt thì cứ làm thôi.”
Cô nhẹ giọng thủ thỉ. Có điều: “Chưa chắc bọn họ sẽ nghĩ như anh.”
“Họ nghĩ thế nào là chuyện của họ. Nếu họ không muốn theo tôi, muốn ở lại đây an nhàn cả đời hay tự rời đi đều là quyền tự do của họ.”
Mục Dã lạnh nhạt nói.
Dung Lạc không phải thật đặt nặng vấn đề này, dù sao cô cũng không quản hết được. Thế nhưng…
“Nếu có thể biết được cái gì đang ảnh hưởng đến hòn đảo kia rồi cướp về được thì tốt rồi…”
Đây chính là vấn đề cô còn để ý. Từ thời điểm xuyên không đến cô đã bận tâm trong lòng rồi. Cô nghĩ nó phải có liên quan đến mình, nếu không sẽ chẳng trùng hợp như vậy cô lại trùng sinh đến đây, “Dung Lạc” còn sống ở nơi này, bản thân nó còn mang theo khác biệt. Sau khi gặp được “Dung Lạc” cô đã nhận định không có gì là trùng hợp ngẫu nhiên cả. Trong vô hình tất cả đã có định số rồi.
“Nếu em muốn thì có thể xuống dưới đáy hòn đảo kiểm tra xem.”
Mục Dã bỗng nhiên đưa ra giải pháp cho cô. Ý nghĩ này có phần hơi phi hiện thực quá. Thế nhưng có thứ gì xung quanh người con gái mà bình thường đâu. Đã vậy thì đừng nghĩ theo hướng bình thường nữa. Dù sao bản thân Trình Liên đã tìm hiểu bao lâu mà không rõ ràng, không thể nào là do hắn không giỏi được. Chỉ có thể do là ngay từ đầu họ đã không đi đúng hướng.
Hai mắt Dung Lạc không khỏi khẽ sáng lên.
“Có được không!?”
Mục Dã nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, tựa như nhìn thấy đôi mắt đứa con mấy hôm trước nghe cô bảo có thể đi chơi. Hắn nhẹ giọng lại ôn nhu gõ lên trán cô một cái: “Đương nhiên là được rồi. Tôi sẽ đi cùng em.”
Tất nhiên rồi.
Dung Lạc không có lời nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc này, chỉ có thể dùng hành động mãnh liệt bày tỏ. Cô vươn tay ôm lấy cổ người đàn ông, cho hắn một cái hôn nhiệt tình như lửa.
“Con không thấy gì hết á!”
Đang lúc lửa cháy có thể thêm củi thì một âm thanh thanh thúy lại đáng yêu không chịu được ở phía sau vang lên cắt ngang quá trình thêm củi của họ.
“Ha ha!”
Sau đó là tiếng Ngạo Tề cười đến là đáng đánh.
Dung Lạc xấu hổ lại bất đắc dĩ phải buông người đàn ông ra, nhìn về phía đám người đang đi tới. Bỗng nhiên cô nhận ra cái gì lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông dò hỏi. Quả nhiên nhận được cái gật đầu khẳng định của hắn.
“Cha! Lam Lam đã hoàn thành nhiệm vụ cha giao cho!”
Đứa nhỏ Mục Lam tung tăng hai *** *** tóc chạy đến ôm chân cha nó, khuôn mặt nhỏ toàn là ý tứ tranh công, đòi thưởng cho rất rõ ràng.
“Ừm.”
Mục Dã khẽ bế nó lên, không nói tiếng nào đã đem nó ném lên trời.
“Oa! Cao quá!”
Nó lập tức dùng âm thanh mềm mại của mình mà phấn khởi hô lên, khuôn mặt lại rạng rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời. Khỏi nói có bao nhiêu thích thưởng cho này của cha nó. Sau đó Mục Dã lại ném nó mấy lần nữa mới thả nó đi chơi với đứa bé tiểu Hà nhà Tống Bằng. Hai người họ lại cùng đám Ngạo Tề ngồi xuống cái bàn gỗ họ hay ngồi ăn cơm cũng như nói chuyện với nhau. Không khí nhất thời có phần nghiêm túc lên khiến đám người Ngạo Tề ý thức được cái gì mà cũng nghiêm nghị lại.
“Gọi mọi người tới đây là muốn nói quyết định của tôi đối với sau này.”
Mục Dã không có kéo dài thời gian mà nhìn họ nói thẳng vào vấn đề luôn.
“Tôi muốn tìm một căn cứ để gia nhập.”
“Cậu đã quyết định?”
Tống Bằng ngược lại là người phản ứng đầu tiên. Trên mặt hắn không có biểu tình ngạc nhiên như đám người còn lại. Có lẽ hắn đã ngờ ngợ được ý định của Mục Dã từ trước.
“Đã dự định nói với mọi người từ lâu. Gầy dựng một căn cứ cho riêng mình không phải dễ, lại cần rất nhiều điều kiện, thời gian mất bao lâu mọi người tự khắc rõ. Quan trọng là tôi không hề muốn bôn ba nhiều như vậy. Thay vì thế nếu tôi muốn phát triển sự nghiệp của mình có thể gia nhập một căn cứ lớn, tiếp tục đi lên, tương lai sau này lại nói. Mọi người có thể theo tôi đi cùng, chúng ta không phải rời khỏi Thủy đảo, cứ như tìm việc để làm cho đỡ nhàm chán đi. Khi không có việc chúng ta có thể trở lại Thủy đảo. Những căn cứ lớn không có gò bó quá nhiều, chúng ta không muốn nhận nhiệm vụ cũng chẳng sao. Thích gì làm nấy. Mọi người có thể ở lại đây, không đi hay tự đi con đường của mình đều được. Tôi chỉ muốn nói cho mọi người quyết định của mình, không muốn mọi người đặt kỳ vọng lên tôi lại không có được kết quả mình muốn.”
Những lời cuối hắn khi nói còn khẽ đảo qua Đới Mặc. Ý tứ rất rõ ràng là đang nói hắn.
Đới Mặc ngược lại cuối đầu nhìn mặt bàn trước người mình, cũng không rõ đang nghĩ cái gì.
“Cậu đã có mục tiêu cho mình chưa?”
Ngạo Tề sau một chút kinh ngạc thì nhìn Mục Dã hỏi.
“Tôi chưa có nhưng đã nhắm được vài cái. Nếu mọi người muốn theo lại có dự định nào tốt thì có thể nói ra.”
Mục Dã nhàn nhạt đáp.
“Khương Lý, cậu là người có hiểu biết nhiều nhất trong chúng ta. Cậu nói thử cái nhìn của mình về những căn cứ lớn trên địa cầu hiện tại thử xem.”
Từ đầu hắn không hề nói bản thân có quyết định thế nào. Cũng không biết bản thân hắn nghĩ gì.
Khương Lý ngược lại im lặng trầm tư một chút rồi mới ngẩng đầu nhìn họ nói: “Hiện tại trên địa cầu có năm căn cứ lớn chia ra là Z, X, Y, T, S. Tương đương với năm nước có quá trình phát triển nhanh nhất lại mạnh nhất. Chưa nói với mọi người, trước đây tôi ở căn cứ T. Bản thân tôi hiểu rõ T nhất nhưng lại không khuyến khích mọi người đi nơi đó. Không phải vì ân oán cá nhân, gia đình tôi đều ở đó. Thế nhưng nó ngoài mặt nhìn như tự do bên trong lại quản khá nghiêm. Nội bộ của T hiện tại còn rất hỗn tạp. Tuy bản thân mấy căn cứ này đã muốn vận hành như một quốc gia nhưng T trước đây do hai căn cứ gộp lại, ý kiến bất đồng sinh ra khá nhiều chuyện.”
“Tôi đề cử Z. Z là căn cứ tập hợp nhiều người ngoại quốc nhất. Họ cũng quản lý thành viên của căn cứ theo chế độ tư bản trước tận thế. Có vẻ thích hợp cho chúng ta hơn. Z là một trong những căn cứ lâu đời nhất, vận hành ổn định nhất. Ba cái còn lại tương đương nhau. S là của hoa quốc trước đây, cũng là một sự lựa chọn.”