“Làm sao cậu biết?”
Lời này là hai người Tề - Bằng cùng nhau nói ra.
“Đến lúc cần nói tôi sẽ nói, hai người chỉ cần biết vậy thôi.”
Mục Dã lại không chút lấn cấn nào thoái thác.
“Cứ cho chúng ta cướp được đi, nhưng sau này kiểu gì cũng bị cướp lại.”
Ngạo Tề nhăn mặt nói.
Nếu họ có cả một đội quân thì nói được, đây họ chỉ có ba người thôi. Lại còn đèo theo một đám tay không tất sắt.
“Chuyện đó tôi sẽ lo.”
Mục Dã vẫn tiếp tục đều đều nói.
Không chỉ Ngạo Tề mà đến cả Tống Bằng đều cảm thấy nói chuyện với Mục Dã cứ như đánh vào bịch bông, một tiếng rắm cũng không có, thật sự quá mức bất lực cùng bực bội. Tống Bằng dù gì cũng đã trải nghiệm mấy ngày nay, Ngạo Tề rõ ràng nhận skill này nặng nề hơn.
Có điều đương sự lại không quan tâm. Chuyện này không phải cứ muốn nói là nói được, quan trọng là người ta có tin hay không, hay sẽ cho rằng hắn điên rồi. Nếu vì chuyện này mà một đám người không đồng lòng hay họ không đồng ý làm theo, tuy hắn có thể mắc công chứng minh nhưng hắn không muốn vậy. Mọi chuyện để nó đến rồi tính sau đi.
Ngạo Tề thấy thái độ kiên định của Mục Dã thì biết không thể nói gì với hắn nữa. Cho nên Ngạo Tề quyết định xuống tay từ chỗ Tống Bằng.
“Làm theo lời cậu ta đi.”
Ấy thế mà Tống Bằng lại nghe theo.
“Chú…”
“Nếu ông nhìn thấy hắn tự mình bơi gần hai hải lý từ chỗ Chiến Hạo đến đây mà còn bình yên vô sự… Còn có, ông nghĩ đám người trong làng kia làm sao đến được đây? Làm sao rời khỏi đảo?”
Tống Bằng thản nhiên bày tỏ nghi vấn trước mặt hai người Dã - Lạc, lúc nói còn không quên hất cằm khiêu khích.
Hai người Mục Dã, một thì nhún vai bất lực, một từ đầu chí cuối đều dùng nụ cười nhẹ nhìn bọn họ. Tống Bằng bất lực quá, quyết định không tiếp tục tự làm mình bực bội nữa. Dung Lạc không phải thật bình thản như vậy, nhưng cô nghĩ tạm thời cô không cần phải giải thích gì cho họ. Cho nên cô cũng không để tâm nữa.
Nhưng Tống Bằng không nhắc thì thôi, nhắc rồi Ngạo Tề mới nhớ ra mình đã quên chuyện này. Đúng vậy, thời điểm nhìn thấy mười con thuyền đánh cá cùng với những người kia, hắn gần như đã không tin vào mắt mình rồi. Nhưng bởi vì nhiều chuyện mà hắn nhất thời quên mất. Nói vậy toàn bộ kế hoạch đều là do Mục Dã bày ra, thực hiện. Như thế đối phương nhất định đã chu toàn mọi thứ rồi. Con người Mục Dã thế nào không chỉ Tống Bằng hiểu và đã được chứng thực, Ngạo Tề vẫn là biết ít nhiều. Nếu lúc đầu Tống Bằng không sao tin được Mục Dã có thể làm chuyện này thì hiện tại mọi thứ đã bày ra trước mắt, không tin cũng phải tin. Cho nên là vùng đất căn cứ tốn nhiều công sức như vậy mà không đánh chiếm được, tương lai sẽ trở thành đồ trong túi họ đúng hay không.
Ngạo Tề đến bản thân cũng không hiểu nổi mình lúc này, quyết định mặc kệ không thèm nghĩ nữa.
Chỉ là hắn lại bất ngờ thêm một lần vì Trình Liên không đợi họ bàn xong đã tự mình đi điều chỉnh hướng đi cho Z, để nó hướng về mục tiêu của họ.
“Được rồi tôi không xen vào nữa.”
Nhìn biểu tình đáng đánh của Trình Liên, hắn bực bội thả lại một câu rồi muốn quay lưng đi. Có lẽ là định đi nghỉ ngơi. Nhưng chưa nhấc được hai bước chân hắn đã quay ngược lại hỏi: “Nói vậy là căn cứ sẽ rơi vào tay Chiến Thiên?”
“Anh còn mong có ngày trở về?”
Trình Liên lập tức khinh bỉ nhìn hắn.
Ngạo Tề bị vẻ mặt khinh bỉ của hắn chọc cho cứng họng, bực bội quyết định không so đo với hắn mà quay qua nhìn Mục Dã.
“Loạn trong giặc ngoài. Chưa nói nếu không có người ngoài thì chưa chắc phe Đới Mặc thắng được.”
Mục Dã thành thật mà tuyệt tình nói.
“Cơ mà chúng ta đem cả chiến lợi phẩm lớn nhất của Chiến Thiên đi, có phải nên cười một trận hay không?”
Ngạo Tề bỗng nhiên nghĩ thoáng ra, cười ha hả nói.
“Xì!”
Trình Liên tiếp tục cho hắn một nụ cười khinh bỉ.
“Có lẽ lão đang ngủ cũng sẽ giận tỉnh đi.”
Mục Dã không chút nào hề hước nói.
“Chim chết vì ăn, người chết vì lợi. Hắn không chết nhưng phải khóc chút chút đi. Quan trọng là hòn đảo đó không chỉ có chút lợi ích như vậy.”
Trình Liên hờ hững nói.
“Thôi vậy, dù sao cũng đã cùng các cậu lên một thuyền, quá khứ thì cho nó qua đi.”
Ngạo Tề vừa nói vừa quay lưng tiếp tục đi làm chuyện hắn muốn làm: “Từ giờ đến chỗ đó vẫn con một hai ngày đường, tôi đi ngủ dưỡng sức đây.”
Sau khi hắn đi, cứ tưởng đám người cũng sẽ giải tán. Ai biết Trình Liên người này vừa quay lại buồng lái của mình còn không quên nói: “Nếu sau này chúng ta mạnh lên, gầy dựng được một khu căn cứ thì quay lại đánh chiếm hòn đảo kia cũng được đó. Nó thật sự là một nơi tốt.”
Hai người Mục Dã Dung Lạc vừa nghe đã bất giác quay đầu lại nhìn nhau. Không, phải nói là Mục Dã nhìn xuống, Dung Lạc có cảm giác nhìn lên. Lúc đôi mắt họ chạm nhau, Dung Lạc cười với hắn một cái rất chi là xinh đẹp.
Cái nhìn này của họ lọt vào trong ánh mắt sắc bén của Tống Bằng, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một ý nghĩ hoang đường. Nhưng bởi vì quá hoang đường cho nên hắn tự mình lắc đầu, không nói lời nào đưa Dung Tình đã có chút mệt mỏi đứng dậy rời đi phòng điều khiển.
Dù có phần hoang đường đó, bản thân Trình Liên khi nói cũng chỉ là thuận miệng nói cho vui chứ không hề có ý gì khác. Nhưng tương lai ai mà nói trước được. Có điều chuyện tương lai để tương lai nói đi.
Trước mắt việc họ cần làm là hướng về phía mục tiêu, đánh chiếm vùng đất cho riêng mình, ổn định cuộc sống thường ngày đã rồi nói sau.
…
Hành trình một ngày tiếp một ngày. Đến ngày thứ ba sau khi rời đi hòn đảo đám người rốt cuộc đã nhìn thấy được mục tiêu mình muốn tìm.
Để tránh cho đánh rắn động cỏ, cả hành trình Trình Liên đều cho con tàu lặn xuống nước mà đi. Trước đó họ đã đem mười chiếc tàu đánh cá kia giấu ở một nơi bí mật mà Mục Dã vô tình phát hiện ở trên đoạn đường đó. Hiện tại họ không cần chúng nhưng không thể vì vậy mà vứt chúng đi. Vì tránh cho người khác tìm thấy, Dung Lạc đã âm thầm nhờ biển cả giúp cô trông coi. Đến lúc này cô mới không còn nổi lo mà tiếp tục cuộc hành trình.
Tuy nhiên, mặc dù nhận ra khá muộn nhưng Trình Liên và Ngạo Tề vẫn là tiếp tục phát hiện điểm bất thường trong chuyến hành trình của họ. Thật sự quá mức thuận lợi đi. Hai người bí mật trao đổi với nhau, nhưng cũng chỉ là ngờ vực suông chứ không thể có được chứng minh xác đáng. Rốt cuộc thì họ phát hiện càng nhiều điểm khả nghi thì vẫn chỉ là tự làm khổ mình. Cuối cùng họ đành bực bội dặn lòng rằng không cần tiếp tục để ý hay xoắn xuýt vấn đề này nữa chi cho mệt.
“Có lẽ hiện tại họ đã phát hiện trong làng không có ai rồi đi.”
Dung Lạc trong lúc đang ăn buổi sáng bỗng nhiên nói.
“Nên là phát hiện sớm rồi.”
Mục Dã khẳng định đáp. Ngôi làng đó có tầm quan trọng thế nào với căn cứ Nhật Diệu, bản thân người trong thôn có lẽ không rõ ràng chứ thực chất nó không hề nhỏ bé tí nào. Đối với việc Chiến Thiên phát động đảo chính, nguyên nhân cuối cùng không phải là bởi ngôi làng này hay sao. Cho nên đối với chiến lợi phẩm sau cuộc chiến, đó nhất định là mối quan tâm hàng đầu của họ sau khi thắng cuộc. So với việc mấy người bọn hắn biến mất thì sự tồn tại của người trong làng có khi sẽ được phát hiện ra trước cả đó.