Người sửa cửa đã nhìn thấy cô, vừa lúc cửa đã lấp đặt hoàn tất xong nên hắn mới nhìn cô nói.
Dung Lạc không có biểu tình gì, vừa gật đầu vừa đi tới.
Cô tận lực bỏ qua gã đàn ông đang dùng ánh mắt ghê tởm kia nhìn cô, dựa theo yêu cầu của người lấp cửa, nhanh chóng hoàn thành các bước xác nhận cơ chế mở cửa cho ổ khóa mới. Cửa trông chắc chắn hơn nhiều, nhất định không hề dễ mở như cái loại trước đó, chỉ cần vài cái thao tác là mở ra được. Tuy không biết có còn ở lâu tại nơi này hay không nhưng Dung Lạc cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều. Nơi riêng tư của mình vô cớ bị xâm phạm, cho dù là ai đều không thể có sắc mặt tốt. Nhìn cái cửa, cô không khỏi nảy ra ý nghĩ…
“Có thể nâng cấp cho cửa ban công và cửa phòng ngủ luôn được không?”
Dung Lạc không thể không nói, cô đặc biệt hả dạ khi liếc thấy biểu tình như ăn phải ruồi của gã ta lúc hắn nghe cô đề nghị như vậy với người sửa cửa. Cô không nhịn được cho Chiến Hạo một ánh mắt đầy trào phúng mỉa mai rồi không quan tâm cái nghiến răng dữ tợn của hắn, quay qua nhìn hai người kia.
“Đương nhiên là được.”
Hai người họ sao có thể không nhìn thấy sóng ngầm cuồn cuộn giữa Dung Lạc và Chiến Hạo. Trong lòng họ không khỏi tò mò nhưng đối với lời đề nghị của Dung Lạc, hai người họ vẫn tiến hành hội ý nhau một cái thật nhanh rồi một người phụ trách đáp lời cô.
“Cảm ơn. Có thể làm luôn bây giờ chứ?”
Dung Lạc cảm ơn rồi vừa nhìn dụng cụ xung quanh họ vừa hỏi.
“Chúng tôi phải về lấy thiết bị.”
Người vừa đáp lời cô tỏ vẻ.
“Tôi đợi hai người.”
Dung Lạc vừa nói vừa tiễn bọn họ đi. Cô không lại cho gã đàn ông kia một cái đặc ân được nhìn thấy cô lần nào nữa mà quyết liệt đóng sập cửa lại. Cái cửa bởi vì hành động không kiềm chế sức lực của Dung Lạc mà phát ra một âm thanh lớn. Bản lề còn lung lay kháng nghị dữ dội. Có điều hành động giống như muốn đập vào mặt ai đó này thật sự mang đến cho Dung Lạc cảm giác rất sung sướng. Thiết nghĩ những người lúc tức giận hay thích đập đồ các kiểu đều là có lý do cả.
Cô tuy không đến nổi thích những hành động như thế này, có điều mục đích của cô thật sự là mắt không thấy, tâm sẽ không phiền.
Vốn nghĩ là vậy. Thế nhưng lúc này Dung Lạc lại không cảm thấy dễ chịu. Nội tâm cô đầy phiền muộn không ngừng chèn ép nơi lòng ngực khiến cô khó chịu vô cùng. Nói thật, cô hiện tại rất có xúc động muốn đích thân đi tìm người đàn ông rõ ràng đang mất tích kia về, có vậy cô mới cảm thấy tốt nhất. Đến lúc đó Chiến Hạo hay Đồng Hạo gì đều chỉ giống như thằng hề nhảy nhót thôi.
Đêm qua và hôm nay, cả hành vi thái độ của Chiến Hạo, còn có người đàn ông Tống Bằng nhà bên nữa… Dung Lạc gần như có thể khẳng định Mục Dã nhất định đã xảy ra chuyện rồi. Nhưng cô có cảm giác hắn tuyệt đối không có chết dễ dàng như vậy. Hắn chỉ là không về được, không về kịp mà thôi. Còn nguyên nhân tại sao hắn còn sống mà lại bị bỏ mặt ở bên ngoài Dung Lạc không hề muốn nghĩ đến. Hiện tại nói cái gì đạo lý đều chỉ khiến bản thân càng thêm ngu ngốc. Đây cũng không phải là thế giới trước kia cô biết, cô đã sống mười tám năm.
Nhưng Dung Lạc biết dù có nôn nóng cỡ nào cô đều không thể hành động lỗ mãng. Trước khi tình huống trở nên xấu nhất, cô nhất định sẽ giữ đúng lời hứa với hắn, sẽ ở lại đây đợi hắn.
Giằng lại nổi niềm khó chịu trong lòng, Dung Lạc đi vào nhà bếp, xoắn tay áo làm cho mình một đĩa cơm chiên trứng không mất nhiều thời gian nhất, còn không có vị giác mà giải quyết chúng thật nhanh.
Thời điểm cô vừa rửa xong chén đĩa thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Ai vậy?”
Dung Lạc nhạt giọng hỏi.
“Chúng tôi đến sửa cửa.”
Đối với thái độ cảnh giác có phần thái quá của Dung Lạc người bên ngoài chỉ ngừng một chút rồi đáp lời.
Tít.
Một tiếng vang thật kẽ, cửa lập tức bật mở sau một giây.
“Làm phiền.”
Dung Lạc né đường cho họ đi, hoàn toàn xem như không thấy ánh mắt họ nhìn mình.
Đến vẫn là hai người kia. Họ không lằng nhằng gì, càng không hỏi cửa ở nơi nào mà đi thẳng lên lầu. Này đơn giản thôi, bởi vì nhà ở đây đều cùng một kiểu. Mỗi nhà chỉ có ba cái cửa mà thôi. Dung Lạc lại muốn đổi hết cả ba, đương nhiên là còn hai cái còn lại rồi.
Cứ thế, một người phụ trách cửa ban công, một ở phòng ngủ, nhanh nhẹn hoạt động lên.
Cả quá trình Dung Lạc đều đứng xem họ làm việc dù tâm trạng của cô có chút lơ đãng. Cái này chỉ cần nhìn ánh mắt không có tiêu cự của cô là biết thôi.
Nhưng mặc kệ cô có làm gì thì đều không ảnh hưởng gì đến hai người còn lại.
Động tác của hai người họ rất nhanh. Chưa đến mười phút họ đã thay xong ổ khóa cho hai cánh cửa. Lại thêm một quá trình xác nhận đối tượng mở cửa, hai người họ không nói tiếng nào, càng không có chần chừ rời đi ngôi nhà. Thái độ dứt khoát khiến Dung Lạc không hiểu cảm thấy tâm tình tốt hơn.
Không thể trách cô, cho dù là ai trong căn cứ này cô đều sẽ giữ một tia cảnh giác đối với họ. Nhưng rõ ràng thân phận kỳ quái của những người phụ nữ như họ tại nơi này, việc xã giao là không cần thiết. Làm nhiều có khi còn khiến cho họ hiểu lầm là mình đang có ý với họ nữa chứ chưa nói hiện tại Dung Lạc chẳng có tâm tình gì cả.
Vấn đề chiếm trọn cả tâm trí cô lúc này là người đàn ông có thể trở về hay không. Nếu hắn không trở về, cái gì cô đều không cần nghĩ.
Cứ như vậy, Dung Lạc bình yên vượt qua thêm hai ngày kể từ khi ổ khóa cửa được thay mới. Không biết có phải do nó đã khó mở hơn hay không, hay là do đối phương đã từ bỏ ý đồ với cô.
Dạo này Dung Lạc có thói quen buổi sáng ra ban công nhìn về phía biển. Mỗi lần cô đều đứng như vậy cả tiếng đồng hồ mới chịu vào nhà. Dù biết hành vi này chẳng thể tạo nên hiệu quả gì mà còn khiến cho cảm xúc của cô bị mài mòn…
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Dung Lạc vừa ngủ dậy là theo bản năng hướng ra ban công. Nhưng rõ ràng đã có sự khác biệt nào đó xảy ra lúc này. Dung Lạc nhìn sự tồn tại khiến cô chán ghét đến nổi không muốn hít thở cùng một bầu không khí với hắn xuất hiện phía dưới khoảng sân trước ban công mà tâm tình xấu không sao diễn tả được. Dù biểu tình của cô vẫn hờ hững như lúc bình thường nhưng nó đang dần dần bị những lời khiêu khích của hắn ta chọc nứt ra từng chút một.
“Hắn ta sẽ không về được nữa. Chỉ là một gã đàn ông thôi. Hắn có thể thì tôi cũng thế. Hiện tại càng làm dữ thì sau này cô chỉ có khó chịu hơn thôi.”
Chiến Hạo khó được ăn nói bình thường dù trong lời nói vẫn không thiếu sự ngạo mạn không có chút giá trị gì. Dung Lạc nghe thấy hắn so sánh người đàn ông với hắn thì không khỏi cười nhạo trong lòng.
Dung Lạc sao có thể không rõ ý đồ của hắn chứ. Nhưng cô một chút thái độ đều không muốn cho hắn, không thèm trả lời mà vẫn đưa mắt nhìn biển cả nơi phương xa.
Có điều rõ ràng hành vi của cô lại đã chọc giận Chiến Hạo… Không, Dung Lạc đã đoán được từ trước rồi. Gã đàn ông này cho dù hắn có làm gì thì cái bản chất ghê tởm vẫn còn đó, cô chẳng nên cảm thấy có gì lạ mới phải.