“Oa oa!!”
Bốp!..
“Có biết mọi người lo lắng thế nào cho con không!!?”
“Oa oa!! Con biết sai rồi… Không dám nữa đâu!”
Cánh tay Dung Lạc đưa lên rồi lại không thể hạ xuống được bởi vì khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của đứa con, tủi thân lại đáng thương khiến lòng cô như bị dao cứa.
“…Lại có lần sau…”
“Oa oa! Lam Lam không dám! Lam Lam chỉ muốn mẹ thôi! Oa oa… Mẹ đừng bỏ Lam Lam nha mẹ…”
Tiếng “nha mẹ” kia có bao nhiêu khiến tim người mềm nhũn, Dung Lạc không thể nhịn được nữa đưa tay ôm nó vào lòng, nước mắt lại đã rơi từ lâu. Khi mà bản thân cô đã đang vì lo lắng mà ra tay đánh đứa nhỏ.
“Mẹ ơi… Hức hức…”
“Biết nhớ mẹ rồi…”
“Nhớ mẹ hức… Lam Lam không phải cố ý đâu hức hức…”
“Có đau không…”
“Không đau! Lam Lam biết mẹ thương con nhất hức hức…”
Đám người nhìn hai mẹ con như vậy trong lòng cũng không khỏi bùi ngùi. Yêu cho roi cho vọt, nhưng ai lại nỡ đánh đứa nhỏ mình sinh ra lại nâng niu trong lòng bàn tay. Tuy họ biết Dung Lạc hạ tay dùng có bao nhiêu lực nhưng mỗi cái đánh trên người đứa nhỏ lại không phải cũng đang đánh trên người cô, còn có bao nhiêu phóng đại chứ. Nhưng chính là bởi vì quá lo lắng nên không nhịn được xuống tay, thế mới thấy khoảng thời gian này Dung Lạc ẩn nhẫn tâm tình thế nào.
Phải thôi, ai lại không lo lắng khổ sở vì đứa nhỏ không ở bên mình lại không biết nó có an toàn hay không, có ăn no ngủ ấm hay không rồi có chịu ủy khuất gì hay không. Càng lo thì lại càng giận. Giận đứa nhỏ thì chẳng bằng nói giận chính mình. Đánh đứa nhỏ còn chẳng phải là đang đánh mình.
Đứa nhỏ trải qua một ngày một đêm kinh hoàng lại chịu kinh hách khóc một trận thì gục đầu trên vai Dung Lạc đáng thương thiếp đi. Dù vậy hai tay nó vẫn ôm chặt cổ Dung Lạc không chịu buông ra, đủ thấy hành động bỏ đi này của Dung Lạc có bao nhiêu dọa nó.
Cũng chỉ là một đứa trẻ. Nó mới qua một tuổi mà thôi.
Mục Dã đem hai mẹ con khóc ngủ ôm nhau thành một đoàn chăm sóc chu đáo rồi mới cẩn thận đóng cửa đi ra ngoài.
“Không sao nữa rồi?”
Ngạo Tề thấy hắn ra thì lo lắng hỏi.
Mục Dã gật đầu.
“Trở về nguyên vẹn là tốt rồi.”
Trình Liên cảm thán lại không khỏi thở phào một hơi.
“Đứa nhỏ không sao cũng không thể dễ dàng tha cho đám người kia được!”
Ngạo Tề nghiến răng nói. Bọn chúng rõ ràng là có ý đồ với đứa nhỏ mới đem nó cưỡng ép mang đi như vậy. Hiện tại trả về là do bị họ chấn áp sợ thôi.
“Đợi Dung Lạc tỉnh rồi lại nói đi.”
Mục Dã lạnh lùng nói. Đặng hắn quay qua mọi người: “Không sao nữa rồi, mọi người đi nghỉ ngơi chút đi. Có thể chúng ta sẽ sớm trở về thôi.”
Nói rồi hắn quay lại trong phòng, nơi có hai báu vật của hắn đang ngủ say. Mục Dã nói như vậy là vì hắn hiểu người con gái kia. Cô có lẽ vẫn còn hành động gì khác nhưng sẽ không ở đây dây dưa với đám người đó. Có điều qua chuyện này hắn lại nhìn thấy được thái độ của cô đối với hòn đảo nơi họ đã nhận thức nhau. Hắn cần phải tính toán lại suy nghĩ của mình đối với những kế hoạch trong tương lai. Liệu hòn đảo kia có còn nên đặt trong những ưu tiên cần quan tâm thực hiện nữa hay không.
Thật ra đối với Mục Dã mà nói, hắn không hề coi trọng việc cướp lại hòn đảo này chút nào. Tựa như hắn từng hỏi Dung Lạc tại sao cô lại chắc chắn hắn muốn bôn ba khắp nơi như vậy. Có lẽ cô không nhìn sai, hắn là người có hùng tâm. Thế nhưng hùng tâm đó của hắn đặt trước hay đặt sau gia đình phải nói lại. Nó lại có liên quan đến hòn đảo này hay không càng là vấn đề khác.
Mục Dã ôm hai mẹ con trong lòng, bản thân lại không hề ngủ mà nhìn trần tàu suy nghĩ về tương lai sau này của họ.
Hắn đã nghĩ qua một lần rồi. Trong những tháng ngày sau khi Mục Lam được sinh ra hắn lại cùng họ trải qua một năm. Hắn đã nghĩ, hắn có thể đi ra ngoài, gia nhập một căn cứ lớn sau đó thực hiện hùng tâm của mình, không cần thiết phải tự mình gầy dựng. Nhưng hắn sẽ không ở trong căn cứ mà mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ trở về Thủy đảo, cùng gia đình trải qua những ngày bình yên. Như vậy Dung Lạc cũng không cần để tâm vất vả sau này, khi hắn thành lập căn cứ. Cô chỉ cần ở nhà chơi bời hoặc mang con ra ngoài chơi bời đều được, cuộc sống có bao nhiêu khoái hoạt. Cô lại quan tâm một chút Thủy đảo đời sống thế nào nữa thôi. Người dân trên đảo không quan tâm họ sống an ổn lại sung túc thế nào, như hiện tại họ đã thỏa mãn. Có những sự ổn định không cần phải thay đổi nữa. Đám người bọn họ có thể tụ tập thành một nhóm cố định rồi gia nhập căn cứ lớn, cùng nhau làm nhiệm vụ còn có thể chiếu cố bản thân. Chính là như vậy.
Thủy đảo của họ sẽ không có chuyện gặp nguy hiểm, vấn đề an toàn là có thể đảm bảo, không cần họ ngày ngày đi bận tâm túc trực ở đây. Có chuyện gì người con gái vẫn có thể lo được.
Như vậy không phải thật tốt đẹp?
Tuy hắn nhìn ra Đới Mặc có ý muốn thúc đẩy chuyện đánh lại hòn đảo, thế nhưng hắn lại không muốn. Trước không có ý nghĩ mãnh liệt, dù hòn đảo này tốt thật, hiện tại lại càng không có. Hắn chỉ muốn gia đình mình tốt, người khác lại nghĩ gì hắn nào có phải người nhiệt tình để tâm.
Hiện tại… Hắn nhìn người con gái đang an giấc bên cạnh, hắn nghĩ đã có thể nói cho cô biết ý định của hắn được rồi. Cô có khi sẽ tiếp nhận thật nhanh, lại càng không có đắn đo thiệt hơn vì hắn quá nhiều. Bởi vì lúc này cô đang bất mãn với hòn đảo này.
Một ngày sau, người trong căn cứ trải qua một trận chuông báo nguy hiểm vang đến ầm ĩ khiến tinh thần nhiễu loạn hết một ngày, ngày hôm sau khi phát hiện nó không kêu nữa họ mới ngờ vực lại hi vọng chạm vào con chip trên tay. Nhìn xong rồi họ vẫn còn sợ con chip có trục trặc mà chạy ra biển nhìn xem. Sau khi nhìn thấy tận mắt đám sinh vật kia đã rút đi họ mới chịu tin mọi chuyện là thật. Khó khăn của họ đã đi qua rồi.
Đối với việc này Lữ Nam không có cảm xúc gì mãnh liệt. Ban đầu hắn còn nghĩ thông qua chuyện này hạ bệ thanh danh của Hà Duyệt, lại triệt tiêu một phần người ủng hộ hắn. Tuy sau chuyện này đúng là mọi thứ chuyển động như hắn nghĩ thật. Thế nhưng hắn lại không cảm thấy đặc biệt phấn khích, đến chính hắn đều không biết tại sao. Mãi đến thật lâu sau hắn mới minh bạch. Đó là bởi vì từ sau biến cố này, mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.
Sau khi đám người hân hoan với cảm xúc sống sót sau tai nạn, bắt đầu quay lại với cuộc sống trước đây thì lại có chuyện liên tục xảy ra với họ.
Đầu tiên là có tàu của họ ra vào hòn đảo bị đánh hạ, mất tích. Đám người nghi hoặc lại ngờ vực không biết nguyên nhân do đâu. Sau đó càng ngày càng có nhiều tàu bị tấn công, cũng mất tích ngày một nhiều, bất kể lớn bé. Đám người mới muộn màng nhận ra tình huống không hề đơn giản. Hoang mang lo sợ bắt đầu như thủy triều quét qua căn cứ. Rốt cuộc trong một lần họ mạo hiểm dùng thân điều tra, thế mới phát hiện tàu của họ đều là bị đám sinh vật biển tấn công.
“Đây là hành động trả thù cho việc kia.”
Lữ Nam lạnh lùng phán một câu khẳng định trong cuộc họp lãnh đạo căn cứ.
Giọng điệu của hắn không có một chút chần chừ, âm thanh lại kiên định chắc chắn chứ không phải chỉ là phỏng đoán hay ngờ vực thôi. Nhưng như vậy nó lại càng khiến cho ai đó không chịu nổi hơn.
“Bọn họ không hề đơn giản bỏ qua cho chúng ta như vậy. Đây là hành động thị uy hay thật sự ghim chúng ta, cùng chúng ta không chết không ngừng… Có lẽ chúng ta còn không làm được cá chết rách lưới với đối phương nữa. Đến cả cái bóng của họ chúng ta còn chẳng thấy nói chi là chân diện mục. Chúng ta lại không giết hết được đám sinh vật biến dị trong biển. Chúng ta chỉ có thể im lặng chịu đựng, hi vọng đối phương nguôi giận mà tha cho.”
Lữ Nam không quan tâm sắc mặt Hà Duyệt đã xấu như vừa nuốt phải một con ruồi cùng ánh mắt như giết người của hắn ta. Hắn không chút để ý lời của mình đã đang gieo rắc ác mộng cho người khác, hạ thấp sĩ khí của bản thân còn nâng cao uy phong của kẻ địch lên. Hắn có phải đang nhắc nhở cho người khác biết tất cả căn nguyên hậu quả là do Hà Duyệt tạo ra hay không chỉ có hắn rõ. Bản thân Lữ Nam thật ra lại chỉ đang trần thuật một vấn đề. Không phải hắn không muốn đả kích Hà Duyệt làm niềm vui cho mình. Chỉ vì hắn nhận ra có lẽ cho dù đối phương thu tay thì đây vẫn không phải là kết thúc cho họ. Bản thân hắn lại đang nghĩ có nên tìm đường lui cho mình hay không rồi, nào còn có sức để ý Hà Duyệt sống có tốt hay không chứ. Ân oán của họ chỉ tạo dựng trên lợi ích đến từ căn cứ. Nói không hận hắn là không có khả năng, bởi chính hắn đã thúc đẩy mọi chuyện. Nhưng thân là một người đã nhìn nơi này nổi lên hai cuộc biến đổi, hiện tại đã thành cái dạng gì rồi, Lữ Nam cảm thấy những ngày tháng tốt đẹp dành cho nơi này đã đến hồi kết thúc.
Bản thân Lữ Nam trực giác không hề sai.
“Anh thật sự nghĩ vậy sao?”