Việc quan trọng phải nói ba lần mới thể hiện được cái sự quan trọng của nó.
Hiện tại họ cảm thấy cái nắng chiếu trên da không còn gắt như trước, cái lạnh đêm đến cùng chỉ là ở mức độ mát mẻ, lại còn không phải lo vấn đề lúc nào nữ tánh trong làng sẽ bị bắt đi, những đứa trẻ có thể tự do chơi đùa, không sợ đụng chạm với những người trong căn cứ… Toàn là chuyện tốt thôi. Những con người chất phát kia một chút đều không nghĩ đến lỡ như nơi này không khai hoang được, cái ăn không đủ thì làm sao duy trì cuộc sống. Hiện tại họ đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Dù cho tất cả chỉ là một khắc mộng huyễn lướt qua họ cũng mãn nguyện.
Có câu nói chẳng sai, nghèo khổ mà được tự do còn hơn là suốt đời sung túc mà gò bó, làm cái gì cũng phải nôm nớp lo sợ. Tâm lý thoải mái chính là nhu cầu con người luôn hướng tới cho dù là bần cùng hay giàu sang. Có lẽ có nhiều người lúc đầu không lý giải được thì sau này họ cũng sẽ nhận ra thôi.
Hơn nữa họ thật sự không cần phải lo cái ăn làm gì khi mà trong mắt Dung Lạc, hòn đảo này chính là một vùng đất màu mỡ đến không thể thích hợp hơn để sinh sống và phát triển.
“Đất đai ở đây thật sự là rất tốt để gieo trồng. Những loài thực vật sinh trưởng ở đây khá là bình thường, môi trường đất có lẽ không có vấn đề. Nhưng mà với một số loại thực vật cần yêu cầu canh tác, tạo dựng một khu vực cho nó sinh trưởng, buột lòng chúng ta phải hủy đi một khoảng rừng thì…”
Dung Lạc nghĩ mà đau đầu không thôi. Như vậy là đi ngược với mong muốn của Dung Lạc, cô đương nhiên không vui lòng rồi.
“Hòn đảo này nói vậy thôi mà không hề nhỏ chút nào đâu. Nó còn không bị ngập mặn, có hồ nước ngọt có thể cung cấp cho chúng ta lượng nước sung túc, thích hợp để trồng lúa nước. Chỉ cần chúng ta chịu khó đi thăm dò xem có khu vực nào thích hợp mà không phải phá hủy quá nhiều cây cối hay không là được.”
Trình Liên thân là một nhà sinh vật học, mấy lúc thế này không thể thiếu hắn được.
“Hiện tại hòn đảo này trừ cái hồ kia ra là tuyệt đối an toàn rồi. Chúng ta có thể cắt cử những trai tráng có sức khỏe tốt trong làng, để cho họ túa đi xung quanh tìm kiếm. Chuyện này sẽ sớm giải quyết tốt thôi.”
Ngạo Tề nhún vai nói, một câu đã giải quyết được vấn đề.
“Cứ làm vậy đi. Lão lập tức đi điều động bọn họ.”
Ông lão lưng còng vừa nói vừa nhanh nhẹn hướng về một dãy những căn nhà sàn bên tay phải rời đi.
Lại nói, họ cũng đang đứng trước một căn nhà sàn hai tầng được xây dựng ở vị trí cao nhất, gần chỗ cái gò đất nơi cửa vào hang ổ của đám trùng. Nó hiện tại là nhà của Dung Lạc và Mục Dã. Sau đó lấy nó làm trung tâm, hai bên trái phải cách nó vài mét phân biệt là nhà của Dung Tình và Tống Bằng bên trái, nhà của Ngạo Tề và Trình Liên bên phải… Đương nhiên là nhà của họ chia làm hai nhà khác nhau chứ không phải ở chung rồi. Nhìn tổng thể thì thấy, nhà của Trình Liên ở ngoài cùng nhưng lại lớn nhất trong số những căn nhà ở đây.
Vì sao nó lại lớn như vậy?
Đơn giản là vì nhà hắn còn chứa cả một phòng thí nghiệm, phục vụ cho công tác của hắn trên đảo. Nơi này bị hắn nghiêm cấm không được tới gần, tới là chặt chân… Khụ, nói vậy thôi chứ người trong thôn chẳng ai đến gần nhà của họ đâu. Mấy đứa nhỏ trong làng thì lại càng quy củ, đều có người lớn đốc thúc vài câu đã muốn xem đó thành nhà ma nhà quỷ gì đó trong chuyện cổ tích, nào có dám đến. Trình Liên cũng không phải làm quá lên. Trong đó đặt rất nhiều hợp hất dung dịch nguy hiểm, không phải nơi để thăm quan du lịch. Cho nên trong lúc vô tình, căn nhà này trở thành khu vực cấm thứ hai của đảo trừ cái hồ kia ra. Nó chỉ thiếu được cắm cái bản màu đỏ có hình chữ X thật lớn thôi.
Đối với việc Dung Lạc có hiểu biết nhất định về đất đai cây trồng mấy người kia không có nghi ngờ gì. Dù sao ngôi làng này quanh năm sống bằng nghề nông, đương nhiên sẽ có hiểu biết ít nhiều đối với nó. Mà bản thân “Dung Lạc” trước đây cũng có rất nhiều sáng kiến mới lạ. Đổi lại là người dân trong làng sau sự kiện mấy ngày hôm trước cũng không cho rằng cô khác thường khi nghe cô nói muốn trồng nấm. Ngược lại là mấy người Ngạo Tề trông cứ như vừa nghe các danh xưng gì đó mới lạ, phản ứng có chút lớn. Riêng Trình Liên vừa nghe đã âm thầm nhìn Dung Lạc một cái kỳ quái.
“Nấm?”
Mấy người bọn họ cùng năm già làng bao gồm trưởng thôn túm tụm vào nhau nghe Dung Lạc nói xong thì kinh ngạc hô lên.
“Ừm đúng, là nấm.”
Dung Lạc ngược lại không có cảm thấy họ phản ứng quá mức. Cô ung dung nói tiếp: “Nấm là thực phẩm giàu đạm, có thể thay thế món chính trong bữa ăn. Nếu là nơi nào thì có thể tôi không dám chắc, nhưng nơi này là cả một khu rừng lớn. Tuy nấm thường hoạt động mạnh vào thời điểm sau khi những cơn mưa rơi xuống đặc biệt nhiều, thời tiết se se ẩm ướt và thiếu vắng ánh nắng mặt trời nhưng cái chúng ta không thiếu lại là môi trường cho nấm sinh trưởng. Chưa nói hiện tại tôi không biết trên đảo đã tồn tại bào tử nấm chưa, chỉ nói thời tiết ở thời đại này thay đổi thất thường, cho dù nơi này của chúng ta đã là rất ổn thỏa cho sinh vật phát triển kể cả con người nhưng chưa chắc bao gồm cả nấm thì khả năng chúng ta tìm được nó là rất thấp. Mấy ngày chúng ta đến đây vẫn không thấy nơi này chẳng có lấy một cơn mưa nào. Sau này bởi vì khí hậu bên trong Thủy giới mà sợ rằng những hiện tượng thiên nhiên ở đây cũng sẽ biến mất, nấm có thể mọc tự nhiên nữa hay không.”
“Nhưng tôi nghĩ cái này vẫn không phải là vấn đề đâu. Trước tận thế nhân loại đã có thể tự trồng nấm bất chấp cả thời tiết tốt hay xấu. Quan trọng là chúng ta có bào tử nấm hay không thôi. Cái thời gian nấm sinh trưởng tự nhiên có thể tôi không rành cho lắm nhưng phương pháp trồng nấm trái mùa tôi vẫn hiểu biết được sơ sơ. Một vài loại nấm không hề khó trồng, không được từ đầu thì thử dần dần sẽ được thôi.”
Chứ nguyên một khu rừng như vầy mà không ăn được nấm, Dung Lạc thật không cam tâm mà.
“Nhưng nấm là cái gì?”
Dung Tình nhẹ giọng tò mò hỏi. Mấy người khác đều là một bộ giống như cô, giương đôi mắt tò mò nhìn Dung Lạc. Đối với việc cô nói điều kiện trong Thủy giới không thể trồng nấm đám người một chút đều chẳng để ý. Có lẽ là do họ không biết nấm là cái gì, cũng chẳng có khát khao mãnh liệt gì với nó cho nên mới không để ý. Nhưng nếu Dung Lạc bắt từng người họ ra hỏi thì họ sẽ nói cho cô nghe. Có lẽ nấm tốt thật nhưng nó chỉ là một loại thức ăn. Bao nhiêu năm nay họ không ăn nó nào có thấy chuyện gì không ổn xảy ra. So với việc sống trong một môi trường mưa thuận gió hòa, ban đêm chỉ cần đấp một cái chăn mỏng vẫn có thể ngủ ngon, họ để ý chi một chuyện nhỏ nhặt như vậy rồi vì nó oán trách cô hay là muốn cô làm điều thần kỳ hơn thế nữa để đạt đến sự hoàn mỹ trong sinh hoạt. Con người sống trên đời nên biết đủ mới tốt, biết thỏa mãn những thứ đã có, càng từ cho rằng nó tự nhiên mà có, muốn là có được.
Dung Lạc cũng không phải muốn họ có ý kiến gì với chuyện này. Nhưng thấy họ không để ý cô vẫn là nhẹ cả người. Cô nói những chuyện này quan trọng vẫn là để cho bọn họ có cái nhìn cụ thể hơn về môi trường bên trong Thủy giới. Chứ cho dù họ có yêu cầu hơn cô cũng sẽ không cầu gì được nấy theo ý họ đâu. Sau chuyện tạo nên Thủy giới tuy mọi chuyện ngoài thái độ tán đồng ra thì không còn gì khác nhưng Dung Lạc vẫn là để chút tâm đến những gì liên quan đến nó. Có lẽ không phải là vì chuyện này nhưng thái độ hiện tại của họ Dung Lạc vẫn là thỏa mãn. Trong lòng cô giống như có cái quả tạ vừa bị lấy đi mất vậy, cực kỳ nhẹ nhõm.
“Nấm mà chúng ta ăn được thường có hình dạng như cái mũ. Mỗi mũ nấm chỉ có một thân, dạng mềm chứ không có lớp sừng như cây cối bình thường. Cho nên nó cũng không tính là thực vật đâu.”
Dung Lạc cẩn thận miêu tả cho họ hình dạng của cây nấm mà cô biết.
“Tôi nghĩ tôi biết thứ này. Vài năm trước tôi vô tình có được một cuốn sổ chép tay, không biết có phải đã lưu lạc mấy trăm năm trước còn lại hay không. Nhưng trên đó có nói về một loại cây mang theo một cái mũ hình tròn còn không có lá, mọc ở nơi ẩm ướt, tốc độ sinh trưởng cực nhanh. Là nó đúng không?”
Trình Liên đẩy đẩy gọng kính, nhìn là biết đã vào trạng thái nghiêm cứu uyên bác nói.