Không có bác sỹ thú y, bọn họ phải làm sao bây giờ?
"Bác sĩ, mau, cầm máu cho Hoan Hoan đi, nó sắp không chịu nổi nữa rồi!" Trên đầu cậu bé ấy đầy mồ hôi, hiển nhiên đã chạy thẳng một mạch tới đây.
Gần nơi này cũng không có bệnh viện thú y nào khác, muốn tới bệnh viện gần nhất cũng phải mất hơn mười phút đi xe.
Lục Cảnh Hành nghĩ ngợi một lát, nếu chỉ là băng bó cho chú chó nhỏ kia, thì anh đã xem băng bó rất nhiều lần, hẳn là có thể làm được. Anh lập tức nói: "Em mau đặt nó lên bàn đi."
Anh tiến lên phía trước, lại dặn dò Quý Linh đi lấy hộp thuốc đến.
Cậu bé nọ mới mười sáu tuổi, vẻ mặt đầy khẩn trương: "Em học ngoại trú, mỗi ngày lúc về nhà, Hoan Hoan sẽ chạy ra đón em. Nhưng hôm nay nó không ra, em liền biết là có chuyện... Bởi vậy em đi ra ngoài tìm nó, kết quả là nhìn thấy nó như thế này..."
Nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vết thương chồng chất của người bạn nhỏ, cậu bé không kìm được, vội vàng quay đầu đi, hung hăng lau nước mắt.
"Được rồi, em đừng lo lắng." Lục Cảnh Hành nhân cơ hội, nhanh chóng nhìn rồi kiểm tra qua một chút.
Chân trước bên phải bị gãy, trên người còn có một vài vết thương nhỏ.
Con chó nhỏ ấy vẫn còn một chút sợ hãi, nó co cụm người trên bàn, không ngừng run lẩy bẩy, còn dùng đôi mắt đầy trông mong nhìn về phía cậu bé.
Quý Linh cầm một cuốn sổ đến, để cho cậu bé kia đăng ký thông tin, rồi thừa dịp lúc cậu bé đang điền nội dung, Quý Linh lặng lẽ tới gần Lục Cảnh Hành, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện này… anh có làm được không đó? Chúng ta còn không biết dùng máy chụp X-quang đâu."
Hôm nay người ta vừa gửi máy móc đến, lắp thì lắp xong rồi, nhưng cô lại không biết thao tác.
Lục Cảnh Hành cũng chưa từng chạm qua loại máy móc này, không thể nào vừa bắt đầu học tập liền biết hết mọi thứ được.
Nhưng… không chụp X-quang thì làm sao mà biết con chó nhỏ kia có bị thương ở chỗ nào khác hay không?
Nhất là… Lục Cảnh Hành mới đọc sách được hai ngày, hơn nữa, những nội dung anh học lại không phải lĩnh vực này, anh có thể làm được hay không?
"Được hay không, cứ phải xem trước đã." Lục Cảnh Hành vừa nói, vừa nhanh chóng thao tác trên điện thoại, giả vờ đi ra ngoài rồi ấn mở APP.
Anh còn nhớ, hình như trong phần cơ sở, cũng có nội dung chỉ dẫn về những loại máy móc tương ứng.
Đúng là thật. Trong cuốn sách này không chỉ đề cập tới các loại máy móc, nội dung bên trong còn chi tiết tới mức cứ như có một vị giáo viên tới cầm tay anh, tận tình chỉ dạy vậy, ngay cả việc khởi động máy cũng có hình ảnh hướng dẫn trực tiếp, thậm chí bên trên còn hiển thị rõ ràng các phím chức năng tương ứng.
Sau đó, gần như là Lục Cảnh Hành cứ dựa theo hồ lô vẽ gáo, đối chiếu được bước nào, lập tức làm theo bước đó.
Nhưng ở trong mắt Quý Linh, cô lại nhìn thấy Lục Cảnh Hành đang lưu loát khởi động máy, rồi không ngừng thao tác trình tự.
Chẳng những trong một loạt những trình tự này không có bất cứ một bước nào dư thừa, mà bức ảnh anh chụp cũng tương đối chuyên nghiệp, có thể nói là còn thuần thục hơn các bác sĩ thú y từng được mời đến tiệm trước kia!
Cô nhìn Lục Cảnh Hành với ánh mắt nghi hoặc: chắc không phải anh ấy đang giả heo ăn thịt hổ đâu?
Lục Cảnh Hành lại không để ý đến cô, lúc này, anh đã hoàn toàn đắm chìm trong bài học rồi.
Chụp ảnh xong, bước tiếp theo là quan sát bức ảnh.
Quầng sáng trước mặt trực tiếp chiếu thẳng vào khung xương con chó, mỗi một chiếc xương đều được so sánh cẩn thận, còn có thể phóng to thu nhỏ lại, chính xác đến từng chi tiết.
Lục Cảnh Hành kiểm tra lần cuối xong, sau khi xác nhận rằng, không chỉ có khúc xương trên đùi phải phía trước của con chó nhỏ này bị gãy, trên người nó còn có một đoạn xương bị nứt ra, anh lập tức thoát khỏi phần cơ sở, nhấp đến phần chứng bệnh.
Lục Cảnh Hành thuần thục áp dụng phương thức xử lý miệng vết thương được nêu trong sách lên chú chó nhỏ kia, chờ sau khi các trình tự đã hoàn thành, anh lập tức băng bó cẩn thận cho nó, thậm chí còn thắt thêm một cái nơ hình con bướm xinh đẹp.
Bước cuối cùng là đeo vòng Elizabeth (vòng cổ chống liếm) lên.
Đôi mắt Hoan Hoan lập tức tỏa sáng lấp lánh, nó vươn mình tới liếm anh một cái, giống như đang cảm ơn anh vậy.
Lục Cảnh Hành dừng lại, khóe môi hiện lên nụ cười nhẹ.
Ánh mặt trời tươi đẹp ngoài cửa sổ nhẹ nhàng xuyên vào, rồi khe khẽ phác hoạ lên người anh một đường viền màu vàng.
Quý Linh hơi mở to hai mắt, nhìn Lục Cảnh Hành nâng Hoan Hoan lên, cẩn thận giao chú chó trên tay cho chủ nhân của nó.
"A, cái này." Cậu bé có chút khẩn trương, liếc mắt nhìn thoáng qua thiết bị máy móc tinh vi bên cạnh, rồi nhìn về phía Lục Cảnh Hành với thao tác vô cùng chuyên nghiệp trước mắt, trong lòng cậu bé vô cùng bồn chồn, lắp bắp hỏi: "Bao... Bao nhiêu tiền ạ?"
Vừa rồi cậu quá lo lắng sốt ruột, đã hoàn toàn quên mất chuyện này rồi!