Mục lục
Bắt Đầu Từ Cửa Tiệm Thú Cưng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói thật, đến mùa đông cô cũng chỉ có duy nhất một chiếc áo bông để mặc, cho nên khi thu thập xong tất cả mọi thứ, cũng chỉ có một nửa chiếc vali hành lý mà thôi.

Đang lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Triệu Tiểu Điệp chợt xông vào, phía sau cô ta còn có một người đàn ông đi theo.

Lục Cảnh Hành khiếp sợ nhìn về phía Quý Linh: “Thuê chung… Em thuê chung nhà với một đôi yêu nhau?”

“Không, không phải.” Quý Linh lắc đầu, lại có chút khó xử mà cúi đầu xuống: “Còn có chị Hồng… Nhưng… Thỉnh thoảng họ đều mang bạn trai về…”

Vào những lúc như vậy, cô đều phải tránh ra ngoài.

Thực sự… Cô bé này quá ngốc mà.

Lục Cảnh Hành chỉ hận không thể gõ cho cô ấy một cái vào đầu, đã bị người ta bắt nạt đến mức này rồi vẫn còn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Linh Linh!” Triệu Tiểu Điệp vọt vào, hiển nhiên cô ta không nghĩ tới Quý Linh không chỉ trở về một mình.

Cô ta liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hành, rồi giữ chặt tay Quý Linh: “Em, em muốn đi đâu?”

“Tôi muốn chuyển đi.” Quý Linh hất tay cô ta ra, nhanh chóng rút tay mình về, uất ức nói: “Hai người thực quá đáng!”

“Ai, em , em đừng lạnh lùng như vậy mà.” Hiển nhiên Triệu Tiểu Điệp biết rất tõ tình huống của Quý Linh, cô ta nhanh chóng lôi kéo cô ngồi xuống, từng bước dụ dỗ: “Chị biết, khẳng định là em đang rất tức giận, nhưng em cứ thử nghĩ đi, tuy tiền phòng nhà chúng ta chỉ có tám trăm tệ một tháng, nhưng chị và Tiểu Hồng hai người phải chen chúc trong một căn phòng. Hơn nữa, hai người bọn chị cũng trả nhiều hơn rồi.”

Mỗi người các cô đều trả ba trăm đồng đó!

“Vậy tôi cũng trả ba trăm.” Quý Linh nhanh chóng nói: “Chị đổi với tôi, chị nấu cơm dọn dẹp vệ sinh nhé.”

“Em bị điên à!” Triệu Tiểu Điệp vội vàng buông cô ra, trừng mắt nói: “Em nghĩ nhiều quá rồi!”

Quý Linh cắn răng, dứt khoát kéo vali, muốn rời đi.

Nhưng làm sao Triệu Tiểu Điệp có thể thả cô đi được, cô ta lại vội vàng lao tới ngăn cản. Hơn nữa, cô ta vừa khuyên, vừa nháy mắt, để cho bạn trai tiến tới cướp vali của Quý Linh.

Lục Cảnh Hành đứng bên cạnh, đã thấy hết mọi chuyện. Đến lúc này, anh cũng không thể mặc kệ được nữa, anh bình tĩnh đi tới, trực tiếp đẩy cô ta ra, rồi vươn tay tóm gọn vali của Quý Linh, cũng thuận tiện kéo Quý Linh ra phía sau, bảo vệ cô ấy khỏi hai kẻ không biết xấu hổ kia.

Anh lạnh lùng nhìn bọn họ, đanh giọng quát: “Tránh ra.”

Dáng người anh rất cao, còn cao hơn bạn trai của Triệu Tiểu Điệp nửa cái đầu, nói chuyện với tư thế từ trên cao nhìn xuống kiểu này, khí thế mười phần.

“Anh là ai vậy?” Mắt thấy bảo mẫu miễn phí có sẵn sắp chạy mất, Triệu Tiểu Điệp có chút không vui.

“Tôi là ai không liên quan đến cô, cô chỉ cần biết, Quý Linh sẽ không tiếp tục thuê nhà chung với các cô nữa là được.” Lục Cảnh Hành dừng chân một chút, nghiêm túc, nói: “Nếu cô còn tiếp tục nói nhảm nữa, tôi sẽ bắt cô phải trả lại toàn bộ số tiền thuê nhà mà trước đây cô ấy đã đưa cho cô. Thậm chí cô còn phải trả thêm tiền lương dọn dẹp và nấu ăn cho cô ấy nữa.”

Nói đến đây, Triệu Tiểu Điệp liền ngậm chặt miệng lại.

Bạn trai cô ta cũng bị Lục Cảnh Hành dọa sợ, không dám vươn tay ra nữa.

Lục Cảnh Hành tức giận không nhẹ, nếu không phải được giáo dục rằng không nên đánh người, anh thật sự muốn ra tay đánh cô ả này một trận.

Rõ ràng cô ta biết rõ hoàn cảnh của Quý Linh, nhưng cô ta không giúp đỡ Quý Linh thì thôi, còn bỏ đá xuống giếng, cùng nhau hùa vào bắt nạt một cô gái tội nghiệp như cô ấy!

Triệu Tiểu Điệp mở miệng oán trách bạn trai, rồi lập tức gọi điện cho một người bạn cùng phòng khác.

Mắt thấy hai người Lục Cảnh Hành đã xuống dưới lầu, cô ta gấp đến độ giậm chân, gào cổ kêu lên: “Quý Linh! Đàn ông không có gì tốt cả! Người đàn ông này chắc chắn cũng giống với ông chủ trước của em thôi, mục đích của bọn họ chính là muốn ngủ với em! Đừng làm chuyện dại dột! Em mau quay lại đi! Chị sẽ không so đo với em nữa!”

Cô ta còn không biết xấu hổ nói không so đo?

Lục Cảnh Hành trực tiếp dừng lại, anh đứng từ xa chỉ tay về phía cô ta: “Cô thử nói thêm một câu nữa xem.”

“…” Triệu Tiểu Điệp vội vàng rụt trở về, không dám lên tiếng nữa.

Hai người Lục Cảnh Hành đi ra ngoài một đoạn, mãi cho đến lúc lên xe, Quý Linh mới có chút khó xử nhìn anh. Sau đó, cô cúi đầu, chua xót nói: “Ông chủ cũ không phải là người tốt, ông ta nói muốn em làm bạn gái của ông ta… Nhưng em không đồng ý.”

Lúc ấy, mấy người Triệu Tiểu Điệp còn đi theo cô, cùng ăn một bữa cơm với đối phương. Bọn họ luôn miệng nói tốt cho gã đàn ông ấy, thậm chí còn bảo nếu không phải cô ta đã có bạn trai, bản thân cũng muốn tranh giành mối nhân duyên này với Quý Linh. Ngụ ý sâu xa chính là cảm thấy Quý Linh quá ngốc, không biết nắm chắc cơ hội tốt trước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK