“Ai, khó trách chủ nhân của chúng mày lại muốn mang chúng mày đi tặng, quả thật… tạo hình bi thảm nhất trần gian.” Lục Cảnh Hành xem xét cái thùng một hồi, cũng không nhịn được khẽ thở dài. “Em có cảm giác, chúng ta thật sự không thể tìm được người nhận nuôi chúng nó đâu…” Dương Bội cười to, nhưng cười xong, cậu ấy lại lo lắng nói: “Anh Lục, chúng ta nên làm sao bây giờ? Hai trăm tệ, với khoản tiền này, chúng ta có thể nuôi chúng nó đến lúc cả đám lớn thêm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.