May mắn, Lục Cảnh Hành đã mang theo cái lưới đi tới.
Mèo Chausie thực sự rất cảnh giác, động tác cũng vô cùng nhanh.
Nó vừa nghe được âm thanh cái lưới lướt qua không khí sinh ra tiếng gió, đã vội vàng quay đầu bỏ chạy, thậm chí còn không thèm ngẩng lên xem có chuyện gì vừa xảy ra.
Lục Cảnh Hành tay mắt lanh lẹ, trực tiếp dự đoán phương hướng nó sẽ chạy đi, rồi quăng lưới tới. Một lưới đập xuống vừa vặn đánh trúng cái đuôi của nó.
Mèo Chausie ăn đau, lại muốn chạy.
Nó không ngừng lao qua bên trái, lại nhảy sang bên phải, cực kỳ khó dự đoán được phương hướng di chuyển tiếp theo.
“A, cẩn thận!” Cô gái nọ khẩn trương muốn chết, rồi kích động nhìn bọn họ: “Nếu lần này để nó trốn đi, về sau sẽ không bắt được nữa!”
Hơn nữa, sau lần này, nó sẽ không bao giờ còn tin tưởng cô ấy nữa.
Lục Cảnh Hành chăm chú nhìn, đôi tay liên tục thay đổi động tác theo sự di chuyển của con mèo.
Quả nhiên mèo Chausie này rất linh mẫn, nó cứ một mực nhảy lên nhảy xuống, như thể không muốn ngừng lại vậy.
Mắt thấy nó sắp chạy mất, Quý Linh đang ở ngay đằng trước lập tức lao tới cản lại trước khi nó chạy đi.
Hành động của cô dọa cho mèo Chausie ấy sợ hãi, nó chỉ có thể quay đầu trở về, và vừa vặn rơi vào trong cái lưới mà Lục Cảnh Hành đã chuẩn bị sẵn từ trước.
"Meo meo ngao!" Mèo Chausie nhảy dựng lên, nó lập tức cắn xé lung tung.
Hiện giờ mèo Chausie đâu còn dáng vẻ yên lặng, ngoan ngoãn như vừa rồi? Ngoại hình của nó vốn đã xấu, lại bởi vì tức giận khiến cho vẻ mặt có chút dữ tợn.
"Đừng sợ." Lục Cảnh Hành phải đeo bao tay mới dám đưa tay ra bắt lấy nó, rồi cẩn thận di chuyển chú mèo hung hãn nọ vào trong lồng.
Mèo Chausie bị bỏ vào trong lồng, vẫn không chịu bỏ cuộc, nó lại điên cuồng vừa chui vào khe hở vừa cắn thanh sắt trên đầu.
Nhưng mà hết thảy những cố gắng chỉ là phí công vô ích.
Lục Cảnh Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lồng, trấn an nó: "Được rồi, nha, đừng uổng phí khí lực nữa, trở về thì tốt rồi."
Đáp lại câu nói của anh, là một màn giãy giụa càng thêm kịch liệt.
Nhưng chú mèo hung hãn nọ có làm cái gì chăng nữa cũng là vô dụng, cửa lồng đã đóng rồi, nó không thể trốn thoát được.
Cô sinh viên nọ rất vui vẻ, cô ấy một mực vui sướng nhìn theo bóng dáng mấy người Lục Cảnh mang theo mèo Chausie rời khỏi tiểu khu.
Chờ tới khi bọn họ sắp đi khỏi, cô gái nọ cố lấy dũng khí, tiến lên: "Thật sự, nếu tiền thuốc men không đủ, bất cứ lúc nào mọi người cũng có thể tới tìm tôi."
Tuy Lục Cảnh Hành biết chắc rằng bản thân sẽ không cần đến khoản tiền của cô bé ấy, nhưng anh vẫn gật đầu: "Được."
Mãi cho đến lúc bọn họ rời đi, đôi mắt đầy trông mong của cô gái kia vẫn một mực nhìn theo phương hướng ấy, trong miệng cô khẽ thì thầm: “Hạnh phúc nhé, mèo Chausie, rồi chị sẽ tới thăm em.”
Chú mèo Chausie hung hãn được đặt ở hàng ghế sau, và đương nhiên, tới tận lúc này, nó vẫn không ngừng cào cắn, kêu meo meo meo meo ngao ngao.
Âm thanh thô lỗ, không hề có một chút dịu ngoan hay đáng yêu nào như khi làm nũng với cô sinh viên nọ.
"Ha ha." Quý Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua chú mèo kia, rồi nở nụ cười: "Hóa ra mèo cũng biết kêu giọng gió [1] nha? Nếu vậy chúng ta sẽ gọi em là【 Giọng Gió 】nhé ."
[1] : nguyên văn là giáp tử âm: 夹子音, tiếng anh là Falsetto, (giọng gió) là kỹ thuật hát giả thanh khá phổ biến và được nhiều người quan tâm và luyện tập. Chúng ta thường được nghe thấy Falsetto bởi các ca sĩ nam, đặc biệt là giọng nam cao.
Lấy tên này rất thích hợp.
Khoé môi Lục Cảnh Hành hơi cong lên, tâm trạng của anh rất tốt.
Nhưng loại tâm trạng vui vẻ ấy cũng chẳng kéo dài được lâu lắm, đợi đến khi hai người về tới tiệm, chú mèo Chausie này còn lao tới, muốn sử dụng “bạo lực” với anh cơ.
Tình huống lúc đó như thế này, chú mèo Chausie vừa nhìn thấy Lục Cảnh Hành đưa tay ra để nhấc lồng, nó liền nhào tới đưa móng vuốt ra định cào anh một phát.
May mà Lục Cảnh Hành đã sớm đề phòng, căn bản không để nó đụng tới. Anh lại nhẹ giọng, cố gắng trấn an con mèo hung dữ này: "Nhóc con tiết kiệm chứ khí lực đi, nha."
Lúc này, quán cafe mèo đã hết khách, Dương Bội cũng vừa dọn dẹp xong, cậu ấy quan sát thấy hai người Lục Cảnh Hành thật sự mang được chú mèo hoang kia trở về, đã vội vàng chạy ra đón.
Nhưng ngay khi Dương Bội nhìn thoáng qua sinh vật nhỏ trong lồng, lại nhíu mày nói: "Chú mèo này bệnh nặng quá."
Rõ ràng em gái kia có nói cô ấy thường xuyên qua cho nó ăn, nhưng con mèo Chausie nọ vẫn rất gầy.
Toàn thân chẳng được mấy lạng thịt, ngay cả lông cũng rất ít.
"Đúng vậy." Lục Cảnh Hành gật đầu, anh bắt đầu thương lượng cách xử lý với Dương Bội: "Phỏng chừng là vết hắc lào kia rất ngứa, có vài chỗ trên người nó còn bị cào rách."
Nếu hiện giờ, bọn họ trực tiếp tắm rửa luôn cho chú mèo này, chỉ sợ sẽ làm nó rất đau.
Tốt nhất là dùng tông đơ cạo hết lông, cũng dùng kéo tỉa hết đi những phần lông vón cục trên người nó, sau đó bôi thuốc, chờ miệng vết thương lành lại mới tắm cho nó.