Lục Cảnh Hành lật xem một dãy bình luận, rồi lựa chọn mấy cái để trả lời.
— Ừm, tôi trở về quê nhà, mới tự mở cửa hàng.
— Cửa hàng thú cưng, có nhu cầu có thể liên hệ với tôi.
— Tạm thời tôi còn chưa có tính toán gì khác.
…
Điện thoại di động kêu leng keng, tất cả các loại tin tức đang không ngừng chuyển động, nhưng Lục Cảnh Hành cũng không quá để ý đến chúng.
Thứ gì cần ghi nhận thì cứ ghi nhận, có đôi khi còn hình thành được trí nhớ cơ bắp cũng nên.
(Trí nhớ cơ bắp: tiếng anh: Muscle Memory, là một loại trí nhớ ngầm, có nghĩa là sau khi một người lặp lại một hành động nào đó trong một khoảng thời gian, đại não sẽ ghi nhớ hành động ấy lại, cuối cùng người đó có thể thực hiện động tác ấy mà không cần suy nghĩ nhiều)
Bất thình lình, một khung chat hiện lên: 【 APP Sủng Ái download thành công 】
Lục Cảnh Hành có chút bối rối, anh lật qua lật lại một hồi mới ý thức được một vấn đề cơ bản: đó là vừa rồi anh mới không cẩn thận ấn vào, liền tải về một cái APP kỳ quái rồi.
APP này rất đơn giản, bên trong còn trực tiếp hiển thị tên cửa tiệm của anh.
【 Sủng Ái Hữu Gia 】
【Thành viên trong tiệm: 2 】
【Thú cưng trong tiệm: 14 】
【Cấp bậc cửa tiệm: Cấp 1】
【Giá trị phổ biến: 5 】
【Điều kiện sống của thú cưng: Bừa bãi, cẩu thả】
Không phải chứ? Tại sao tất cả các thông tin trên kia lại chính xác hết vậy?
Với lại hoàn cảnh bừa bãi, cẩu thả là sao chứ? Không phải tất cả đều rất tốt hay sao?
Lục Cảnh Hành nhíu nhíu mày, đứng trước một chuyện kỳ quái như vậy, anh cũng quên luôn cả chuyện trả lời bình luận, để vội vàng xem qua cái APP này một chút.
Bên trên cũng không có quá nhiều nội dung, nó chỉ nhắc nhở một điều rằng, cửa tiệm của anh có thể thăng cấp, hơn nữa sau mỗi một lần thăng cấp, anh đều nhận được phần thưởng.
Mà muốn thăng cấp, đương nhiên phải có nhiều vật nuôi trong cửa tiệm, hơn nữa hoàn cảnh phải thật tốt, giá trị phổ biến càng cao, thăng cấp càng nhanh.
Có phần thưởng…
Lục Cảnh Hành sờ sờ cằm, đến đây thì anh hiểu rõ rồi: Quả nhiên thứ này chính là phần mềm virus.
“Ông chủ, chúng ta có thể xuất phát rồi!” Quý Linh cơm nước xong, nhanh nhẹn đi tới, rồi cười tủm tỉm giơ chiếc điện thoại di động lên: “Tôi đã hẹn được với người ta rồi, chúng ta cứ đi khu A trước, sau đó có thể…”
Cô ấy sắp xếp rất tốt, Lục Cảnh Hành gật gật đầu: “Được, vậy chúng ta mau đi thôi.”
Bởi vì Lục Cảnh Hành vừa trở về, còn chưa mua xe, cho nên bọn họ chỉ có thể ngồi tàu điện ngầm đi qua.
Thật không may, một đoạn tàu điện ngầm còn chưa được sửa xong, bọn họ vẫn cần chuyển phương tiện, đi thêm một đoạn đường nữa.
“Không có việc gì, mấy hôm nữa sẽ ổn cả thôi.” Quý Linh tỏ ra rất vui vẻ, cô ấy nhìn khắp nơi xung quanh: “Nghe nói tuyến kéo dài sẽ được khởi công trong năm nay, đến lúc đó, rất có khả năng bọn họ sẽ xây dựng một cửa ra tàu điện ngầm ở gần tiệm của chúng ta.”
Đó là chuyện tốt, sau khi tàu điện ngầm sửa chữa xong, lưu lượng người sẽ đông hơn.
Lục Cảnh Hành theo cô ấy đi dạo khắp nơi, cuối cùng mới chốt được một ổ sáu con mèo Mỹ lông ngắn rất đáng yêu.
Đây là thú cưng theo yêu cầu của khách hàng, hơn nữa ông chủ bên kia còn đáp ứng nếu bọn họ không bán chúng đi được, có thể mang trả lại bên này.
Đợi cho đến khi đôi bên bàn chuyện giá cả, tinh thần của Quý Linh lập tức dâng cao, cô ấy ra hiệu cho Lục Cảnh Hành không nên nói chuyện.
Ông chủ cười tủm tỉm: “Ai nha, đây cũng không phải lần đầu tôi nói chuyện cùng Tiểu Linh, coi như tính cho hai người giá rẻ một chút, hai ngàn ba, lấy hết toàn bộ, có được không?”
Phẩm chất cũng không tồi, tất cả đều là năm phấn [1], lại là mèo con, được mèo mẹ nuôi dạy khá tốt, đứa nào cũng biết dùng cát mèo.
[1]: năm vị trí trên người con mèo là bốn bàn chân và cái mũi đều có màu hồng phấn.
Nếu đặt ở bên ngoài loại mèo phẩm chất này, cũng có giá không rẻ.
Lục Cảnh Hành đang muốn gật đầu theo bản năng, nhưng vẫn yên lặng không lên tiếng.
Quý Linh thì không chút do dự, lên tiếng mặc cả: “Một ngàn.”
“Cái gì!?” Ông chủ mở to hai mắt, hướng vẻ mặt không dám tin nhìn cô ấy: “Tiểu Linh à, cô mới đổi ông chủ mới, sao cái miệng còn tàn nhẫn hơn trước kia vậy? Một ngàn tám, được rồi, coi như tôi bán lấy may.”
“Một ngàn thôi, ông xem con mèo này, cái mặt đều bị lệch đi rồi.” Quý Linh kéo một con mèo nhỏ tới, nó lập tức tỏ vẻ đáng thương, kêu meo meo hai tiếng.
Ông chủ cũng không thèm nhìn, con mèo của mình có dáng vẻ gì, trong lòng ông ta rõ ràng nhất. Ông ta biết Quý Linh nói cũng không sai, cho nên giọng điệu hơi dịu xuống một chút: “Một ngàn sáu trăm tám, được rồi, lục lục phát, một đường phát.”