Ai có thể ngờ được tới ngày hôm sau, ngay khi anh vừa đến cửa tiệm Dương Bội đã chạy lại, hào hứng nói với anh: “Ha ha, Tám Mao bắt đầu trở nên dịu dàng với em rồi! Nó ngoan ngoãn lại gần, nũng nịu kêu meo meo với em, mà không còn cáu kỉnh nữa, thậm chí nó còn liếm tay em cơ!” Lục Cảnh Hành nhìn thoáng qua, mới phát hiện cái lồng của Tám Mao đã trống rỗng, trong lúc nhất thời, anh lại có chút sững sờ hỏi: “Vậy Tám Mao đâu?” “Thì đó, hiện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.