Cứ như vậy, chăm sóc anh đến gần mười một giờ, Quý Linh phát hiện Lục Cảnh Hành đã hạ sốt, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Anh khá hơn chút nào chưa?” “Ừm…” Lục Cảnh Hành cảm giác cổ họng khô rang như sắp bốc khói đến nơi rồi, đến mức nói không ra hơi: “Nước…” “Được được…” May mà có Quý Linh, bằng không tối nay Lục Cảnh Hành sẽ bị nóng chết ở nhà mà không ai biết mất. Lục Cảnh Hành uống một ly nước lớn, lại nhận chiếc khăn mặt đã được Quý Linh vắt khô, lau trước
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.