Lục Cảnh Hành sờ sờ đầu nó, khẽ thở dài nói: “Cứ yên tâm, bọn tao sẽ không vứt bỏ mấy mẹ con mày, cứ yên tâm mà sinh đi.” Đang nói, Quý Linh đã lấy tấm thảm lót mềm tới rồi. Tấm thảm trên tay cô có một lớp nhung thật dày, sau khi trải lên, Lục Cảnh Hành vươn tay tới, nhẹ nhàng giúp đỡ để mèo mẹ nằm lên đó. Lúc này, mèo mẹ đã có chút động tĩnh, nó thường xuyên quay đầu lại, tự liếm chính mình. Lục Cảnh Hành kiểm tra một chút, lại trầm ngâm nói:
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.