Anh đi ra ngoài hút hai điếu thuốc, quay trở lại vẫn còn thấy diễn viên trên màn ảnh đang khóc sướt mướt. Lục Cảnh Hành kéo kéo cổ áo, có chút phiền não, nhưng vẫn miễn cưỡng nhẫn nại xuống, thật không ngờ Dịch Điềm Điềm lại lôi kéo góc áo anh, thổn thức nói: “Anh cũng cảm thấy rất khổ sở đúng không?” “…” Cái gì? Khổ sở ư? Lục Cảnh Hành nhìn hai người trên màn hình, vẻ mặt không nói nên lời: “Đúng vậy, thật khổ sở.” Nỗi khổ sở của anh chính là… vì sao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.