“Người không có việc gì là tốt rồi.” Lục Cảnh Hành trấn an cô, rồi thân thiết gọi cho cô mấy món ăn: “Em mau ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói.” Quý Linh vùi đầu ăn một chén lớn, mới kinh ngạc phát hiện: “Anh Lục, anh cũng chưa ăn cơm sao?” Cô hỏi lời này không phải là vô nghĩa sao? Lục Cảnh Hành tức giận trừng mắt nhìn cô, rồi bất đắc dĩ nói: “Em còn chưa về, làm sao anh ăn được?” Trên thực tế, anh đã chạy hai, ba chuyến tới nhà ga, nhưng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.