Lục Cảnh Hành lộ ra một nụ cười ôn hòa, nhẹ nhàng vươn tay tới: “Nắm tay nào.” “…” Giọng Gió do dự nhìn anh một cái, trong đầu chợt nhớ tới bát nước canh thịt thơm ngon kia, cuối cùng nó cũng vô cùng miễn cưỡng “meo” lên một tiếng, duỗi móng vuốt đáp lại một chút. Ừm… coi như nể tình canh thịt, phối hợp với “con sen” một lần. 【 độ thuần thục +1 】 “Nào, nằm ở dưới mặt đất lăn qua lăn lại đi?” Lục Cảnh Hành kéo nó, kết quả là không cẩn thận...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.