Lục Cảnh Hành xua tay, vội vàng bảo Dương Bội đi qua quán cafe mèo, sau đó anh kéo Quý Linh ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Cô gặp phải khó khăn gì sao?"
"Cũng... Không có..." Quý Linh cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ là..."
Cô ấy ấp úng hồi lâu vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh.
Thành thật mà nói, Lục Cảnh Hành cảm thấy Quý Linh thật sự rất tốt, tính cách hướng ngoại, làm việc nhanh nhẹn, càng hiếm có hơn là chưa bao giờ cô gái này tỏ ra bản thân yếu ớt, tháo vát và chăm chỉ vô cùng, gần như những chuyện trong cửa tiệm như cho mèo ăn, cho mèo uống nước, dọn phân mèo… cô ấy đều đảm nhiệm cả, anh không bao giờ phải để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này.
Dường như, bất cứ việc gì có thể làm cô ấy đều làm hết, và chưa bao giờ kêu khổ hay không kêu mệt, lại càng không chê bẩn, ngại mùi.
Ngoài miệng còn rất ngọt ngào, có thể tán gẫu với mọi vị khách hàng ghé thăm cửa tiệm.
Nghĩ đến đây, Lục Cảnh Hành càng nhẹ giọng hơn: "Có lẽ cô còn băn khoăn gì khác, nhưng trên thực tế chuyện ký hợp đồng này rất có ích cho cô."
Nếu không ký hợp đồng, về sau có xảy ra chuyện gì, anh cũng có thể giống như ông chủ trước, nói chạy là bỏ chạy ngay, không có một chút do dự nào.
"Tôi, tôi biết..." Quý Linh hít sâu một hơi, tựa như đã hạ quyết tâm: "Anh Lục, nếu tôi, nếu như em nói ra, anh có thể... đừng đuổi việc em hay không?"
Đuổi việc ư?
Lục Cảnh Hành bật cười: "Làm gì mà nghiêm trọng vậy... Sao thế? Chẳng lẽ cô là tội phạm đang bỏ trốn sao?"
Nếu là thật thì không được rồi, anh không những phải đuổi việc mà còn phải báo cảnh sát nữa cơ.
"A, không phải không phải." Quý Linh hoảng sợ, cô ấy nhẹ nhàng chớp chớp mắt nói: "Chính là..."
Đến đây, cô ấy ngừng lại, rồi cẩn thận lấy chứng minh thư từ trong túi tiền ra, đưa cho anh.
"Thì ra cô có mang theo." Lục Cảnh Hành cười cười, vươn tay nhận lấy, nuhwng giây tiếp theo, anh liền cười không nổi nữa: “... Em... 17 tuổi?"
Không phải chứ! ?
Anh kinh ngạc đưa mắt đánh giá cô, dáng người rất đẹp, muốn gì có đó, nên lớn có lớn, nên vểnh có vểnh, rất ít người trưởng thành có thể phát dục được như thế này.
Trời ơi, với ngoại hình này, mà nói cô chưa trưởng thành, ai sẽ tin đây?
Quý Linh cúi đầu thật sâu, nói nhỏ như muỗi kêu: "Em... Thật ra là em bỏ học chạy đến đây làm đó..."
Bỏ học?
Vậy càng không được, Lục Cảnh Hành cau mày: "Thế này làm sao được? Ba mẹ em đâu? Mới lớp 11 đã bỏ học, người trong nhà cũng mặc kệ em sao?"
Nói đến người nhà, hốc mắt Quý Linh chợt đỏ lên.
Cô dùng sức vặn vẹo ngón tay, cắn răng nói: “Ba mẹ em đã ly hôn từ lúc em học cấp hai rồi…”
Nguyên nhân là do ba cô ở bên ngoài có… mẹ cô phát hiện ra lập tức oán hận ba cô, thậm chí bà còn cố tình muốn đẩy cô về phía ba, nói rằng bà hy vọng ông ấy mang theo cái bình dầu kéo là cô thì mãi mãi sẽ không tìm được vợ.
Nhưng ba cô ở bên ngoài suốt ngày ăn chơi phóng túng, làm sao có thể nhớ tới cô con gái này?
Lúc Quý Linh học cấp hai, tình hình còn có chút may mắn, cô có thể tự mình nấu cơm, thỉnh thoảng ba cô đánh bài thắng liền vui sướng thưởng cho cô một chút tiền tiêu vặt.
Nhưng lên cấp ba, mọi chuyện không còn được như vậy, học phí đắt đỏ, hơn nữa, chín năm giáo dục bắt buộc theo quy định của nhà nước đã kết thúc rồi, chỗ nào cũng phải dùng đến tiền.
Kỳ thật hai bên ba mẹ cô đều có điều kiện không kém, nhưng ai cũng sợ mình phải chịu thiệt, còn đối phương chiếm lợi.
Vậy là người xui xẻo nhất chỉ có Quý Linh thôi.
Ba không đau, mẹ không thương, cả hai người đều đối xử với cô hết sức khắt khe.
Tới lúc cần đóng học phí, Quý Linh tới tìm ba, ba lại yêu cầu cô đi tìm mẹ, nói rằng ông ấy không có tiền. Nhưng lúc cô qua tìm mẹ, mẹ cô lại xua cô mau quay lại tìm ba. Bà còn nói rằng lúc trước cô được tòa phán cho ba nuôi dưỡng, nên bà không có lý do gì mà phải đưa tiền cho cô cả.
Tình cảnh của cô hoàn toàn trùng khớp với lời bài hát kia: “Ba ba có một mái nhà, ma ma có một mái nhà, còn lại bản thân mình, dường như là dư thừa.” [1]
[1] : Là ca khúc chủ đề của bộ phim Nghiệt Trái 孽债 , có tên là "Nhà tôi ở nơi đâu" 哪里有我的家 do Lý Xuân Ba sáng tác, biên soạn, Bành Trạch, Tạ Lượng Tử diễn xuất.
“Em không còn cách nào khác.” Quý Linh hít sâu một hơi, ảm đạm nở nụ cười: “Đành phải nói với thầy giáo rằng em bị bệnh, xin thầy làm giúp em thủ tục tạm nghỉ học, còn nói chờ tới khi ‘bệnh’ khỏi em sẽ quay lại học tập bất cứ lúc nào…”
Nhưng cô đã ra ngoài làm việc gần nửa năm rồi, vẫn không thể gom góp đủ tiền học lại.
Lục Cảnh Hành hiểu rõ cả rồi: Cô còn chưa có trưởng thành, lại không có bằng cấp, không có chứng chỉ, những nơi khác sẽ không nhận cô vào làm.
Ông chủ cũ chỉ đưa cho cô hai tháng tiền lương, sau đó liền chạy trốn, số tiền còn lại vẫn còn thiếu...