Trịnh Thành Tử đẩy chiếc xe đạp và đi theo sau khi thỏ trắng đang chán nản. Trịnh Thành Tử hỏi thỏ trắng với vẻ nghi ngờ: "Thỏ trắng, có chuyện gì với em vậy, hôm nay không vui à?"
"Chà..." Thỏ trắng nắm hai dây đeo của chiếc cặp của mình bằng cả hai tay, cúi đầu xuống và đá hòn đá khi đi bộ.
Thỏ trắng có thói quen đi bộ và đá những viên đá trên đường nếu không vui.
Trịnh Thành Tử lặng lẽ nhìn thỏ trắng trong một thời gian dài, rồi cậu dừng xe lại và nhanh chóng bước về phía trước, cúi người xuống rồi đặt tay lên vai thỏ trắng, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt thỏ trắng, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: " Thỏ trắng, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra?? "
Trịnh Thành Tử mười lăm tuổi, giọng nói trở nên trầm và từ tính, và cậu ấy cố tình đặt một giọng điệu nhẹ nhàng, trong một khoảnh khắc, thỏ trắng cảm thấy chua chát.
"Giáo viên của chúng em... Cô ấy không dạy chúng em nữa..." Thỏ trắng nhìn lên Trịnh Thành Tử với ánh mắt buồn bã.
"Cô giáo Đinh ư?" Trịnh Thành Tử cau mày nghĩ, "Có phải cô giáo mà em thường kể đến ư?"
"Vâng ạ..." Thỏ trắng dang tay áo ra, lau những giọt nước mắt trên khóe mắt và gật đầu.
"Tại sao cô ấy không dạy em nữa?"
"Nhiều người nói rằng... bởi vì cô ấy đã bạo hành học sinh..." Thỏ trắng xụt xịt và nghẹn lại một lúc lâu trước khi cô miễn cưỡng nói những lời đó.
"Vậy cô có phạt hay làm gì em không?"
"Không, cô giáo Đinh là người tốt nhất đối với em. Ngay cả khi bạn học cùng lớp em là một bạn rất hay phá trong lớp, và bạn ấy cũng rất lỳ lợm không nghe lời cô nên cô đã đánh bạn ấy..." Thỏ trắng cảm thấy khó chịu khi nghĩ về Trương Vĩ ở đây. "Nhưng chỉ vì lý do đó mà mọi người bạo hành học sinh thì sao được ạ..."
"Chỉ vì cô ấy đang đánh bạn của em nên cô ấy không dạy em nữa à?"
"Không..." Thỏ trắng cắn môi và ngập ngừng, rồi cúi đầu xuống và nói: "Vài ngày trước, cô ấy đã đánh vào tay một bạn khiến tay bạn ấy bị sưng đỏ lên..."
"..." Trịnh Thành Tử hơi nhíu mày, nắm tay thỏ trắng không thể không dùng lực.
"Ca ca nước cam?" Thỏ trắng bị hai bàn tay của Trịnh Thành Tử siết chặt nên không thể không nhìn lên cậu.
Trịnh Thành Tử im lặng, và một lúc lâu sau thì cậu đưa tay ra rồi ôm thỏ trắng vào vòng tay cậu. Cậu thì thầm: "Miễn là em không bị cô ấy phạt hay làm ảnh hưởng đến cơ thể em thì yên tâm rồi."
"..."
Thỏ trắng có phần không hiểu rõ câu nói của Trịnh Thành Tử.
"Nó không phù hợp với những học sinh trừng phạt thân thể, em có biết không??" Trịnh Thành Tử trừng mắt nhìn cô. Sau một lúc, cô buông tay và nhìn cô bằng ánh mắt trong trẻo. Giọng nói nhỏ:
"Anh biết cô ấy rất tốt với em. Nhưng cô ấy là một giáo viên, nên những hành động cô giáo em làm là hoàn toàn không tốt cho một học sinh. Có rất nhiều học sinh trong một lớp mà hư hỏng, nhưng nếu dùng biện pháp trừng phạt như vậy là sai, bởi vì rất dễ tâm lý sợ hãi cho học sinh. "
Thỏ trắng ngước nhìn Trịnh Thành Tử rồi đột nhiên có một làn gió lướt qua tóc cậu. Lông mày cậu tỏa sáng rực rỡ, như thể có vô số ngôi sao, mặc dù thỏ trắng vẫn không hiểu tâm lý sợ hãi có nghĩa là gì, nhưng những lời của Trịnh Thành Tử có vẻ như một làn gió thổi bay sự chán nản trong lòng thỏ trắng.
"Em vẫn còn nhỏ, nên lúc em thích ai đó, em sẽ nghĩ rằng những gì người ấy nói và làm đều là đúng.
Nhưng khi em lớn lên thì em sẽ nhìn nhận vấn đề ở một góc độ cao hơn và xa hơn, lúc đấy sẽ có một số điều sẽ sai. Vậy nên em không thể để cảm xúc của em ảnh hưởng đến phán đoán của em.
Em hiểu chứ?" Trịnh Thành Tử cười nhẹ, và giọng nói nhẹ nhàng thì thầm vào tai thỏ trắng.