"Còn cánh tay nữa ạ..." Thỏ trắng quay lại rồi đưa tay cho Trịnh Thành Tử.
Trịnh Thành Tử khẽ cúi đầu, nhìn vào cánh tay nhỏ bé của thỏ trắng có những mảnh bầm tím nên cậu không thể không cau mày: "Em tập xe như thế nào mà em có thể bị nhiều nơi như vậy được chứ?"
"Bởi vì tập xe đạp rất khó nhọc..." Thỏ trắng trả lời thẳng thừng: "May mắn thay, thời tiết mùa này khá lạnh nên em còn đỡ đấy. Nếu em tập vào mùa hè, em chắc chắn sẽ bị chảy máu đầy người cho mà xem."
"Hôm nay sao em nói có vẻ văn vẻ vậy." Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng với cái nhìn hài hước, đưa tay ra và giữ cổ tay mảnh khảnh của thỏ trắng, và tiếp tục bôi thuốc trên tay cô: "Ngày xưa anh tự tập xe đạp nhưng không đến nỗi bầm tím nhiều chỗ như em đâu. "
Thỏ trắng nhìn cánh tay mình khi được bôi lên một lớp thuốc mỡ trắng dày. Cô bắt đầu có cảm giác đau rát hơn so với ở chân.
Thỏ trắng không thể không thở phào nhẹ nhõm: "Đó là bởi vì ca ca nước cam thông minh hơn em, và mẹ em cũng nói rằng con trai luôn chơi những trò chơi thể thao tốt hơn con gái mà."
"Chà, anh nghĩ điều chủ yếu đó là em quá ngu ngốc nên mới vậy đấy." Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng với một nụ cười chậm rãi.
"..."
Thỏ trắng dường như không nói gì sau câu nói của ca ca nước cam của mình.
Một lúc sau, Trịnh Thành Tử nhìn vào cánh tay thỏ trắng được bôi bằng thuốc mỡ và nói một cách yếu ớt: "Được rồi, cánh tay của em được anh làm sạch rồi đấy, còn nơi nào khác không??"
Thỏ trắng nheo mắt một chút, rồi cúi đầu trông hơi khó chịu, và giọng nói yếu ớt: "Không... không..."
"Còn nơi nào bị ngã nữa nói anh để anh bôi thuốc luôn?" Trịnh Thành Tử nhìn vẻ mặt tội lỗi của thỏ trắng, không thể không đưa tay ra kề sát khuôn mặt mềm mại của thỏ trắng: "Có phải em đang giấu anh gì không?"
"Thực ra em... em có một điều hơi khó nói..." Thỏ trắng ngước lên, và khuôn mặt Trịnh Thành Tử đang ửng đỏ nói: "Thực sự... thực sự... nó cũng không đau lắm..."
Trịnh Thành Tử không nói chuyện, mà chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của thỏ trắng.
Thỏ trắng nhìn chằm chằm vào Trịnh Thành Tử, một khuôn mặt điển trai đang cố vặn vẹo thỏ trắng.
Trịnh Thành Tử tiếp tục nhìn cô.
"Và..." Thỏ trắng không thể cưỡng lại được ánh mắt của Trịnh Thành Tử. Cuối cùng thỏ trắng cũng phải cúi đầu và nói một cách yếu ớt: "Em có đau ở mông..."
Trịnh Thành Tử nhìn thoáng qua nhưng cậu không mong đợi câu trả lời này.
Gương mặt thỏ trắng đỏ ửng, thậm chí cô cũng không dám nhấc đầu của mình lên.
Đã là một cô gái gần chín tuổi và không còn hồn nhiên như cô bé năm, sáu tuổi, có lẽ thỏ trắng biết rằng một số nơi không thể được nhìn thấy bởi các cậu bé, vì vậy điều này xảy ra ở mông, tự nhiên thỏ trắng cảm thấy xấu hổ.
Trịnh Thành Tử nhìn vào thỏ trắng im lặng một lúc, rồi đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vị trí xung quanh cô. Trịnh Thành Tử nói: "Đến đây, anh xoa thuốc cho."
Hả?
Thỏ trắng đột nhiên ngước lên và nhìn Trịnh Thành Tử với sự kinh ngạc: "Nhưng mông của em mà anh cũng bôi thuốc ư?"
"Chẳng lẽ sao nữa?" Trịnh Thành Tử im lặng nhìn thỏ trắng. "Em muốn đợi đến thứ hai tuần sau khi em đến lớp, ngay cả ghế cũng không thể ngồi xuống ư?"
"Ồ...nhưng nó cũng không nghiêm trọng lắm..." Thỏ trắng trả lời chậm rãi.
"..." Trịnh Thành Tử nhìn cô, và cuối cùng, đột nhiên mỉm cười và thì thầm, "Em chẳng có ý tứ gì cả?"
"Làm sao anh có thể..."
"Ai là người trước đây từng nói cho dù em sáu tuổi hay hai mươi sáu tuổi, vẫn muốn anh mặc quần áo chứ?"