"Dạ". Thỏ trắng ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Thành Tử bằng đôi mắt to tròn đen láy và ngoan ngoãn trả lời.
"Em đừng sợ, nếu sau này gặp bất kì hoàn cảnh nào như bây giờ, dù trong lòng có hoảng loạn hay bối rối thế nào đi chăng nữa, cũng nhất định phải nhớ lập tức gọi điện thoại cho anh, có biết không hả??" Trịnh Thành Tử ôn tồn nhìn về phía thỏ trắng chậm rãi nói: "Nhất định em phải nhớ kĩ, bất luận có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cho em."
"Dạ..." Thỏ trắng ngước lên ngắm nhìn kĩ khuôn mặt tuấn tú của Thành Tử, anh cau mày thái độ rất nghiêm túc, từng đường nét góc cạnh trên gương mặt này đều thật sắc sảo, đôi mắt trong veo ánh lên những tia sáng rực rỡ, dường như là thứ ánh sáng phát ra trong đêm tối chiếu sáng cả một vùng trời.
"Em biết rồi." Thỏ trắng khe khẽ gật đầu, giọng nói tỏ vẻ chắc chắn: "Em biết rồi mà, em sẽ nhớ thật kỹ."
"Ngoan lắm." Trịnh Thành Tử nở nụ cười hiền dịu, trước mặt anh là thỏ trắng với dáng vẻ ngây ngô, đáng yêu nhưng lại vâng lời và rất hiểu chuyện, anh chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt cô, rồi từ từ cúi người xuống, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ thắm chúm chím của thỏ trắng: "Em nhớ kỹ là tốt rồi."
Thỏ trắng cảm nhận được hơi ấm truyền từ đôi môi của Thành Tử, một thứ cảm giác mềm mại khoan khoái, cô sững người trong giây lát. Thỏ trắng chợt nhớ lại lần trước, lúc Trịnh Thành Tử sốt cao nằm trên giường, cô cũng đã bí mật hôn lên đôi môi anh.
Cái cảm giác lúc đó vẫn lưu mãi cho đến tận bây giờ, nó mới mẻ, lạ lẫm, ngọt ngào và cứ như vậy in hằn trong tâm trí, cứ như là vừa mới xảy ra vậy.
Mặt thỏ trắng càng lúc càng đỏ thêm, thấy vậy Trịnh Thành Tử nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi: " Em bị sao vậy, sao bỗng dưng hai má lại đỏ thế kia??"
"Dạ không có gì, không có gì đâu….." Thỏ trắng cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống đất, hai tay bưng kín khuôn mặt đang đỏ bừng lên, tim lại đập mỗi lúc một nhanh.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...
Tại sao lúc này ca ca nước cam chỉ vừa mới khẽ hôn cô một cái, tim lại đập nhanh như vậy?!
Trong lúc đó, ở phía xa nép sau tán cây, Hạ Vân Hi đứng sững người, cô không tin vào mắt mình nữa, điều cô vừa chứng kiến thực sự vượt quá xa tưởng tượng của cô.
Đứng từ xa, chứng kiến mọi sự việc từ đầu đến cuối, Hạ Vân Hi đã thấy Thành Tử và thỏ trắng cùng đi về nhà, nhưng thật kì lạ là họ lại không thể vào nhà được, cứ đi tới đi lui, ngược lại vẻ mặt còn rất lo lắng hốt hoảng, gọi điện thoại gấp gáp cho ai đó, cô cũng ngầm đoán ra được một chút sự tình.
Hạ Vân Hi trong lòng có chút ghen tị, ngưỡng mộ thỏ trắng, suốt từ nãy giờ thỏ trắng luôn được Thành Tử chăm sóc ân cần, an ủi khoác vai, anh ấy luôn nhìn thỏ trắng với ánh mắt đầy thương yêu, không ngờ một Trịnh Thành Tử lạnh lùng lại có lúc trở nên ấm áp như vậy, nhưng kể từ khi cô thấy Thành Tử cúi đầu hôn nhẹ lên môi thỏ trắng thì giật mình, cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu là anh em tốt, có tình cảm thắm thiết thì hôn nhau là chuyện bình thường, nhưng cùng lắm là hôn má, tại sao lại hôn môi chứ??
Hạ Vân Hi lục lại trong trí nhớ của mình, trước đây lúc còn rất nhỏ cô cũng thường hôn môi anh trai của mình, nhưng đó chỉ là lúc cô quá nhỏ và chưa hiểu chuyện, từ khi lớn lên cô đã không để anh trai hôn lên miệng mình nữa rồi.
Cứ cho là thỏ trắng còn nhỏ chưa hiểu chuyện đi, thế nhưng Trịnh Thành Tử, anh ấy đã lớn như vậy lại còn không hiểu mấy thứ phép tắc, quy định cơ bản này hay sao?
Việc hôn một người khác giới, rõ ràng chỉ có thể làm với người mà mình thương yêu…..
Hạ Vân Hi nãy giờ vẫn chưa hết bàng hoàng, trong đầu cô xuất hiện bao nhiêu là suy nghĩ, thấy cử chỉ ánh mắt của Thành Tử nhìn thỏ trắng, cô đã ngầm đoán rằng:
Lẽ nào thỏ trắng không phải là em gái của Trịnh Thành Tử, mà là cô bạn gái mà cậu ấy đã nhắc đến lúc trước hay sao!?
Hạ Vân Hi chợt nhớ lại lúc trước, Địch Hạ Phong nói chuyện với Trịnh Thành Tử luôn luôn cười đùa và nhắc đến: "Cô bạn gái bé nhỏ, cô bạn gái bé nhỏ", chẳng lẽ cô bé đó là thỏ trắng hay sao!?