Trịnh Thành Tử im lặng một lúc, rồi chậm rãi bước đến bên thỏ trắng, rồi quỳ xuống và đưa tay rồi lau hết nước mắt trên gương mặt thỏ trắng.
"Thỏ trắng, em muốn ăn kẹo bông không, giờ anh đưa em đi mua được chứ?"
Đôi mắt trong veo của Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng cùng với giọng nói dịu dàng chưa từng thấy.
Khi nghe đến kẹo bông, thỏ trắng ngay lập tức bị thu hút sự chú ý. Thỏ trắng dừng khóc lại rồi nhanh chóng hỏi Trịnh Thành Tử: "Mua kẹo bông loại gì vậy ca ca?"
"Kẹo bông vị dâu tây mà em hay ăn kìa, được chứ?" Trịnh Thành Tử đưa tay ra để vuốt lại mái tóc rối xù của thỏ trắng rồi hỏi với một nụ cười.
Đây là loại kẹo bông yêu thích của thỏ trắng, có thể vì thỏ trắng thích màu hồng và nhìn bên ngoài thì thỏ trắng rất giống một viên kẹo bông.
"Dạ." Thỏ trắng không còn khóc nữa mà gật đầu đáp ca ca của mình. Cuối cùng thỏ trắng cũng buông lỏng bàn tay đang cầm quần của bố mình và quay sang nắm tay của Trịnh Thành Tử.
Mặc dù, thấy con gái mình dễ dàng bị lừa bởi một cây kẹo bông như vậy thì Trình Chi Ngôn cũng thấy khó xử với con gái mình nhưng giờ ông không còn cách nào khác để có thể quay lại quân đội đúng hạn.
Trình Chi Ngôn nhìn Trịnh Thành Tử và thỏ trắng khá thân thiết với nhau, liền thở dài một lúc.
Nhưng bố thỏ trắng phải đi liền sau lúc đó bởi vì xe đang đợi phía ngoài.
- --------------------------------
Sau khi bố thỏ trắng rời đi thì thỏ trắng vẫn khóc liên tục và làm phiền với mọi người trong suốt hai ngày sau đó.
Mỗi ngày, Trịnh Thành Tử đều thấy thỏ trắng khác lạ hơn rất nhiều, cô bé hỏi nhiều hơn về mọi thứ xung quanh.
Ví dụ...
"Ca ca nước cam, anh thấy em vẽ đẹp không?" Thỏ trắng cầm một tờ giấy A4 trên tay, giống như một báu vật đưa phía trước Trịnh Thành Tử.
Trịnh Thành Tử cúi đầu xuống nhìn hai cái dĩa cùng một chiếc bánh lớn trên tờ giấy, cộng với cái miệng đỏ ở giữa, và không thể không có những đường kẻ đen.
Mặc dù, không biết sinh vật không xác định này nhưng thỏ trắng vẫn chạy qua Trịnh Thành Tử để hỏi cậu có đẹp và biết là gì không?
"Đẹp không ca ca?" Thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt chờ đợi cậu khen thỏ trắng.
Trịnh Thành Tử im lặng trong một thời gian dài, cuối cùng cắn môi và gật đầu khen đẹp mặc dù trái với với lương tâm của cậu: "Em vẽ đẹp lắm, anh rất thích nó."
"Dạ..." Thỏ trắng ngốc nghếch tin lời.
Hoặc...
"Anh trai nước cam, em muốn ngủ..." Thỏ trắng nheo mắt rồi ngã vào người Trịnh Thành Tử.
"Nhưng em phải nằm trên gối của em chứ." Trịnh Thành Tử chỉ vào chiếc gối của thỏ trắng nằm ở gần đó.
"Nhưng em chỉ muốn nằm trên tay của anh mà thôi."
"..."
"Ca ca nước cam, anh kể chuyện cho em nghe đi."
"..."
"Ca ca nước cam, em muốn được anh ru em ngủ bằng cách vỗ nhẹ mông em."
"..."
Trịnh Thành Tử chỉ biết im lặng mà nhìn thỏ trắng: "Làm thế nào mà em có thể đòi hỏi những điều như vậy được chứ?"
"Thì bởi vì em đã lớn." Thỏ trắng tự hào nhìn Trịnh Thành Tử.
"Nếu em lớn hơn rồi thì em phải ngủ một mình chứ?"
"À... vậy thì em không lớn lên nữa đâu, giờ em vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ."
Thỏ trắng nhanh chóng đổi giọng liền rồi liền gác đầu lên cánh tay của Trịnh Thành Tử, còn người thỏ trắng nằm trọn trong vòng tay của Trịnh Thành Tử: "Ca ca ru em ngủ đi, em buồn ngủ lắm rồi! "
Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng trước mặt rồi lặng lẽ đưa tay ra vòng qua người thỏ trắng và vỗ nhẹ vào mông thỏ trắng trong khi kể chuyện để rủ thỏ trắng ngủ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ mới trong nháy mắt mà đã đến tháng Năm. Chỉ hơn một tuần nữa là đến ngày sinh nhật của thỏ trắng, Trịnh Thành Tử đã chuẩn bị một món quà sinh nhật dưới sự đòi vĩnh của thỏ trắng.