"Hả?" Trịnh Thành Tử nghe thỏ trắng nói trong một lúc lâu nhưng cậu lại không có phản ứng.
"... Anh có ghét ngực em không?" Thỏ trắng cắn môi, nhìn Trịnh Thành Tử một cách đáng thương, và hỏi cậu một câu.
Trịnh Thành Tử bất ngờ nhìn thỏ trắng với vẻ mặt bất ngờ không thể tả: "Sao em đột nhiên hỏi thế?"
"Bởi vì ca ca gió nói rằng em đã như vậy trong nhiều năm... Vẫn chưa lớn lên được..." Thỏ trắng nhìn xuống ngực và khịt mũi: "Anh ấy cũng ca ngợi cơ thể của chị gái..."
"..." Trịnh Thành Tử đột nhiên bật cười lớn.
"Em có thể làm bạn gái của anh khi ngực em to như chị gái ấy không?" Thỏ trắng nheo mắt và nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt đầy hy vọng.
Trịnh Thành Tử khẽ thở dài, và cuối cùng cũng không biết làm gì ngoài việc đưa tay ra và gõ vào đầu thỏ trắng. "Em đang nghĩ gì trong đầu mình suốt cả ngày vậy?"
"Á... anh nhẹ tay..." Thỏ trắng ôm đầu thương xót về phía Trịnh Thành Tử. "Anh cho em thời gian được không? Vài năm nữa em lớn lên thì em sẽ thay đổi mà... "
Trịnh Thành Tử lắc đầu với một nụ cười hạnh phúc, và liếc nhìn thỏ trắng bằng đôi mắt trong trẻo, không nói chuyện.
"Ca ca nước cam... ca ca nước cam...?? Tại sao anh lại không nói chuyện?" Thỏ trắng đẩy tay ra và chọc vào cánh tay của Trịnh Thành Tử, nhưng cậu vẫn im lặng và không nói gì.
Cuối cùng, sau khi hai người mỗi người truyền ba bình nước. Thỏ trắng nhìn vào bàn tay nhỏ bé sưng phồng của mình với nhiều vết kim tiêm và thở dài: "Không dễ chút nào, cuối cùng cũng xong."
Trịnh Thành Tử đưa tay ra và chạm vào bàn tay nhỏ bé của thỏ trắng thì thấy lòng bàn tay cô lạnh toát.
Trịnh Thành Tử thờ ơ một lúc, rồi tiếp tục nói: "Đừng ngủ với anh tối nay, dù sao anh cũng sẽ lây cho em..."
"Không!" Thỏ trắng liền phản ứng lại ngay lập tức khi nghe Trịnh Thành Tử nói: "Em chỉ muốn ngủ với ca ca nước cam của em!"
"..." Trịnh Thành Tử dường như không nói nên lời.
Sau ba ngày nghỉ ngơi tại nhà, cuối cùng thỏ trắng và Trịnh Thành Tử đã hồi phục.
Thỏ trắng đeo chiếc cặp của mình và đi học đến trường với nhiều niềm vui.
Tuy nhiên, khi mới đến trường, thỏ trắng đã bị sốc bởi một tin tức mà Trình Thơ nói với cô.
"Thỏ trắng này..." Trình Thơ, người đến lớp sớm, nhìn thỏ trắng với vẻ mặt ngại ngùng: "Sách Đồng Học nói rằng cậu ấy đồng ý làm bạn trai của tớ..."
Thật ư!?
Thỏ trắng cảm thấy dường như bị sét ngang tai rồi đứng hình mất vài giây, sau đó nhìn Trình Thơ với ánh mắt bất ngờ.
Thỏ trắng chỉ nghỉ vài ngày để vào viện truyền nước, nhưng tại sao mới vài ngày mà Trình Thơ lại có thể nhanh chóng trở thành người yêu của Sách Đồng Học như vậy được chứ!?
"Cậu, cậu, cậu... cậu có thật không vậy?" Thỏ trắng quay đầu hoài nghi và nhìn Sách Đồng Học, người đang ngồi sau Trình Thơ.
Sách Đồng Học nhìn lên mỉm cười với thỏ trắng, gật đầu và tiếp tục đọc cuốn sách.
"Trời ơi! Thật ư! Khi nào vậy!" Thỏ trắng đặt chiếc cặp của mình lên bàn, đặt tay lên vai Trình Thơ và nói: "Cậu có quá nhanh không? Chẳng phải hôm trước cậu vừa mới đưa lá thư cho Sách Đồng Học đây mà? "
"Bình tĩnh..." Trình Thơ vỗ vai Thỏ trắng và mỉm cười rồi nói: "Thực tế, đó là chiều hôm qua..."