"Vậy em… …" Trịnh Thành Tử đang chuẩn bị nói tiếp, thì nghe bên kia đầu dây thỏ trắng đã đáp lại bằng giọng vội vã: "Ơ khoan đã, ca ca nước cam, mẹ gọi em đi tắm, em phải đi tắm ngay đây, anh chờ em tắm xong liền sẽ gọi điện thoại lại cho anh nha!"
Trịnh Thành Tử giật mình, im lặng một lát, rồi hướng về phía về trắng nói: "Không cần đâu, em tắm rửa xong thì tranh thủ ngủ sớm một chút, có chuyện gì, ngày mai nói tiếp cũng được."
"Dạ… …vậy được rồi, ngày mai em sẽ gọi." Thỏ trắng gật đầu, dường như cô không quan tâm đến thái độ của Thành Tử, chỉ đáp ngắn gọn một câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Ây za… ….vừa đọc tới đoạn nào rồi nhỉ? Hình như là đang đến đoạn nam chính từ bỏ cả sinh mệnh của mình vì người con gái mình yêu thì phải??
Ô ô ô… …tại sao có thể như vậy chứ, thật đáng thương… …
Thỏ trắng lại khịt khịt mũi, sau đó vùi đầu vào trong cuốn tiểu thuyết tình yêu.
Trịnh Thành Tử đứng trầm mặc, mắt nhìn vào màn hình điện thoại tối đen, rồi lặng lẽ quay người đi vào trong phòng ngủ.
"Này, cậu không phải vừa mới lúc nãy đã cùng bạn gái nói chuyện điện thoại à, sao giờ lại đi ra ngoài gọi điện tiếp vậy??" Vương Uy chú ý quan sát động thái của Thành Tử, vừa thấy anh ấy đi vào với gương mặt đầy u ám, lập tức lại dở giọng trêu đùa: "Có phải là bạn gái còn chưa hết giận không??"
"Cậu im miệng đi." Trịnh Thành Tử lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Uy, giận dữ nói: "Ai nói tớ vừa mới ra ngoài để gọi điện cho bạn gái."
"Ha ha, nếu như không phải là gọi điện cùng bạn gái, thì cậu trốn tránh chúng tớ làm gì hả?" Lâm Khải suốt từ nãy tới giờ vẫn chưa ngừng ăn, hướng về Trịnh Thành Tử cười và nói trúng tim đen của anh ấy: "Cậu nhìn Trương Vũ Phi đi, mỗi lần gọi điện cho bố mẹ đều sẽ ngồi ngay trong phòng ngủ và ngay trước mặt chúng ta, chưa từng trốn ra ngoài ban công. Cậu còn dám chối là không phải gọi cho bạn gái."
"… …" Gương mặt của Trịnh Thành Tử thoáng chút buồn, nhìn Lâm Khải không nói một lời nào.
Trương Vũ Phi vừa mới đánh răng rửa mặt xong cũng liền cười hì hì nhìn Thành Tử và hùa theo trêu đùa: "Tớ lại bấm ngón tay tính toán này, không phải là cậu và bạn gái sẽ chia tay đấy chứ?"
Trịnh Thành Tử lập tức phóng ánh nhìn đầy tia lửa với một giọng hét lớn: "Cậu im miệng đi, đồ cái miệng thối, đen đủi!!"
"Ha ha." Trương Vũ Phi bật cười, ngoan ngoãn không nói thêm lời nào nữa.
Trịnh Thành Tử buồn bực ngồi xuống ghế, dùng hết sức nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.
Đọc sách vật lý!!
Lúc nào mà sách vật lý lại trở nên quan trọng hơn cả mình vậy!!
Huống hồ là môn vật lý còn chưa bắt đầu học đến!!
Trịnh Thành Tử lại nghĩ đến cảnh còn những hai tuần nữa mới kết thúc khóa huấn luyện quân sự, trong lòng càng thêm phiền muộn!
Ở thành phố Z, thỏ trắng vẫn rất hồn nhiên, chưa biết gì về cơn giận dữ của Thành Tử, cô đã ngồi đọc hết một cuốn tiểu thuyết ngôn tình rất dài.
Những ngày chìm trong văn tự sách vở vừa qua, bù lại là cô đã có chút hiểu biết hơn về những phương diện kia.
Thì ra nụ hôn giữa hai người không phải đơn giản là chạm nhẹ một cái, hay là việc đụng chạm lên phía sau tai, trên cổ sẽ gây ra kích thích, rồi còn chuyện này nữa, một đứa bé được sinh ra là bởi sự quan hệ tình dục giữa hai người nam và nữ… …
Thỏ trắng cảm thấy như mình vừa mở ra một cánh cửa dẫn sang thế giới mới, với kho tàng kiến thức đồ sộ mà không kém phần hấp dẫn.
Chỉ là… …
Lại nhớ đến thời điểm mà Trịnh Thành Tử hôn mình, thật là có chút hời hợt… …
Trong lòng thỏ trắng lại bắt đầu tràn ngập nỗi nghi ngờ. Chẳng lẽ ca ca nước cam không biết thế nào mới là một nụ hôn hoàn hảo?? Hay là anh ấy không muốn hôn mình … …
Thỏ trắng chống cằm suy nghĩ, theo suy đoán của cô, ca ca nước cam chắc hẳn không phải là không muốn hôn… …như vậy là, anh ấy thuộc thể loại không hiểu về một nụ hôn thật sự à?