"Trịnh Thành Tử có tâm trạng tốt như vậy nhưng vào buổi sáng sớm thì lần đầu tiên con trai mẹ được mẹ nấu ăn sáng, và có một cô bạn gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu đã trao cho con trai mẹ một nụ hôn.!" Bà Chu kể với thỏ trắng về Trịnh Thành Tử với ánh mắt chán nản và thở dài: "Ôi... cô bé nhỏ nhắn của mẹ đã khiến con trai bướng bỉnh của mẹ thay đổi nhiều quá. "
"Thay đổi gì vậy mẹ?" Thỏ trắng nhìn bà Chu với ánh mắt khó hiểu.
Bà Chu quay lại và mỉm cười với thỏ trắng: "Được rồi... con hiểu đại khái như thế này, khi một chàng trai gặp một cô gái đối xử tốt với cậu ấy thì đôi khi các chàng trai sẽ trở nên tự hào, vì vậy sẽ thay đổi theo một chiều hướng tích cực."
"Mẹ ơi, nếu vậy thì mẹ không khiến ca ca nước cam tự hào hay sao ạ?" Thỏ trắng chớp mắt và suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng đi đến kết luận như vậy.
Bà Chu gật đầu: "Nó gần như vậy con à."
Thỏ trắng nhìn bà Chu với khuôn mặt đầy thắc mắc, và cái miệng nhỏ nhắn hồng hào mở ra. Thỏ trắng thở dài: "Mẹ có thực sự là mẹ của ca ca nước cam không không ạ??"
"..."
Nụ cười trên khuôn mặt bà Chu đột nhiên khép lại.
"..."
Một người lớn giải thích với một đứa nhỏ những vấn đề tình cảm nhưng bà Chu cuối cùng cũng lắc đầu nghiêm túc và quay sang thỏ trắng: "Không, thỏ trắng, mẹ là mẹ của con!"
Thỏ trắng mở miệng và không nói gì thì đột nhiên có giọng nói của mẹ thỏ trắng phát ra ở cửa: "Này em, em tính lấy đứa con gái duy nhất của chị ư?"
Bà Chu và thỏ trắng nhìn lại cánh cửa cùng một lúc, chỉ thấy mẹ thỏ trắng đang dựa vào khung cửa rồi nhìn cả hai với vẻ mặt hẹp hòi.
"Sao em lại có thể lấy được con gái chị chứ, chỉ do con gái chị bắt bẻ em nên em mới chọc thôi à. " Bà Chu cuộn tròn môi của mình rồi về phía mẹ thỏ trắng: "Mà sao hôm nay chị không đi làm, chẳng phải sáng nay chị có ca trực hả?"
Mẹ thỏ trắng đi bộ bước vào cửa nhà Trịnh Thành Tử. Bà đi lên lầu và đi xuống: "Hôm nay chị không phải đi làm sớm, nhưng lát nữa chị có một ca khám khám bệnh nhi mà thôi. Bên khoa này nó vẫn thoải mái hơn khoa tim phổi, thì chị sẽ có thể dành nhiều thời gian hơn với thỏ trắng. "
Bà Chu mở miệng và dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng bà chỉ thở dài và gật đầu: "Đúng rồi ạ, con gái luôn muốn ở bên mẹ thật nhiều. "
Mẹ thỏ trắng đi vòng quanh căn bếp rồi đưa tay chạm vào đầu thỏ trắng, thở dài: "Nếu chị không phải làm việc quá bận rộn, không có thời gian để giao tiếp với thỏ trắng thì có lẽ chuyện cô giáo Nguỵ sẽ không xảy ra như vậy, và cũng không khiến thỏ trắng phải suy nghĩ nhiều như vậy, đúng là chị có lỗi khi không thể dành nhiều thời gian cho thỏ trắng được... "
Giọng mẹ thỏ trắng khựng lại và tiếp tục: "Công việc thì chắc chắn phải cố gắng từng ngày rồi, nhưng con gái sẽ lớn lên trong chớp mắt."
Bà Chu gật đầu: "Em mới gặp thỏ trắng lần đầu tiên đây là lúc con bé chỉ mới ba tuổi. Chớp nhoáng cái mà giờ nó lớn như thế này rồi đấy."
Hai bà mẹ gật đầu đồng ý nhau rồi cùng nhau ngồi ăn sáng.
Thỏ trắng nhìn cả hai bà mẹ của mình, đột nhiên cô cảm thấy mình may mắn đến nhường nào khi có hai mẹ yêu thương cô tràn đầy, một ca ca nước cam luôn dịu dàng với thỏ trắng, và một người bố đẹp trai luôn chăm sóc từng chút một.
Bầu trời hôm nay rất sáng và cũng rất trong xanh, kỳ thi tuyển sinh phổ thông của ca ca nước cam cũng diễn ra rất suôn sẻ.
- -----------
Sau khi Trịnh Thành Tử kết thúc kỳ thi tuyển sinh thì cậu không phải đến trường nữa.
Tuy nhiên, trường tiểu học thỏ trắng vẫn chưa bắt đầu kỳ nghỉ hè.