"Dạ thì.." Nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của bố, Trịnh Thành Tử thầm nghĩ, chẳng lẽ là anh đã tính toán sai??
" Con đã tính rằng... mỗi ngày một bao, mỗi tháng sẽ có bảy ngày là thỏ trắng bị cái đó nên mỗi tháng sẽ phải dùng 7 bao, và nửa năm sẽ là 42 bao ạ…"
Ông Chu dở khóc dở cười nhìn con trai và nói: "Ai đã nói với con rằng một ngày dùng hết 1 bao vậy??"
"Thì...con chỉ đoán vậy thôi" Trịnh Thành Tử vừa nói vừa cúi đầu xấu hổ.
Nhìn biểu hiện của bố thì Thành Tử cũng biết được rằng mình đã tính toán sai…
"Bảy ngày là thời gian khá dài đối với một chu kì kinh nguyệt, thường thì nó chỉ kéo dài từ 3-5 ngày thôi, còn về sau lượng máu ra rất ít, không đáng kể." Ông Chu bất lực nhìn 2 đứa đang đứng đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu rồi ông nói tiếp: "Thôi không sao, nếu như theo ta tính, thì thỏ trắng sẽ dùng hết đống này trong vòng 2 năm…".
"….ha ha." Nghe bố nói vậy Trịnh Thành Tử cũng chỉ biết cười gượng một tiếng.
Thỏ trắng mắt chớp chớp, hết nhìn Thành Tử lại nhìn qua đống băng vệ sinh, cuối cùng không thể nhịn được và đã bật cười thành tiếng.
————
Mặc dù bước sang năm thứ ba không khí học tập rất căng thẳng, nhưng trường trung học vẫn rất chú ý đến sự phát triển năng lực thể chất của học sinh, vì vậy mà ngay cả khi một loạt các lớp học bị hủy bỏ thì lớp giáo dục thể chất vẫn là lớp duy nhất được giữ lại.
Bước vào năm ba, các giáo viên dạy thể chất cũng biết rằng học sinh đang phải học tập rất căng thẳng. Vì vậy, mỗi khi đến giờ học thể chất, họ thường cho học sinh của mình chạy quanh sân trường hai vòng, rồi phát radio để tập thể dục, sau đó các bạn học sinh có thể tự do di chuyển. Các bạn nam có thể đi chơi bóng rổ còn các bạn nữ thì có thể chơi nhảy dây, miễn là họ nằm trong phạm vi quản lí của giáo viên thể chất.
Trong tiết học thể chất ngày hôm nay, thầy giáo cảm thấy không khí lớp học có vẻ buồn chán, nên ông ấy đã thách đấu đánh bóng với các bạn nam trong lớp của Trịnh Thành Tử.
Vừa nghe thấy vậy, các bạn nam lập tức lên tinh thần, đứng dậy chia đội để đấu với thầy giáo.
Bên nữ tinh thần cũng phấn khởi không kém, ai cũng tỉnh táo hẳn lên, vừa được xem thi đấu lại vừa được ngồi ngắm nhìn dàn soái ca đánh bóng.
Đích Hạ Phong khoác vai Trịnh Thành Tử đùa giỡn nói: "Thế nào, Thành Tử, cậu có muốn cùng một đội với thầy giáo không??"
Trịnh Thành Tử cúi đầu vừa cởi áo vừa nói: "Không, tớ sẽ đấu với thầy ấy."
"Ha ha, được rồi!" Đích Hạ Phong cười lớn cũng hăng hái cởi áo khoác ra.
Thành Tử chỉ vừa mới cởi bộ đồ thể thao liền có nữ sinh chạy lại đỏ mặt, ngượng ngùng giúp anh cầm áo, còn Hạ Phong thì vẫn đang đứng trơ trọi một mình, tay nắm chặt chiếc áo khoác.
"Ờ, này, Hạ Vân Hi, có hơi bất công khi cậu chỉ cầm áo cho mỗi Thành Tử thôi không vậy?" Đích Hạ Phong nhìn Vân Hi người đang đứng cạnh Trịnh Thành Tử với vẻ mặt e thẹn, đùa giỡn nói: "Tớ cũng có áo khoác nè, phải làm gì với nó bây giờ? Cậu cũng nên cầm giúp tớ chứ, dù sao thì hai người bọn tớ cũng chung một đội mà!"
"À ừ, để tớ cầm giúp cậu nữa." Hạ Vân Hi có chút khó chịu, nhưng cũng đưa tay ra nhận lấy áo khoác của Đích Hạ Phong.
"Haha, như thế này mới đúng chứ! Cậu nên đối xử công bằng với tất cả mọi người!" Hạ Phong cười ranh mãnh nhìn thẳng vào Hạ Vân Hi, sau đó quay qua khoác tay lên vai của Thành Tử và thì thầm:
"Cô bạn này thực sự rất thích cậu đấy, cậu vẫn không đáp lại tình cảm của người ta à?"