Sau khi ông Chu vào phòng tắm trên lầu, chỉ còn thỏ trắng và Trịnh Thành Tử ở phòng khách ở tầng dưới.
Trong một lúc lâu, Trịnh Thành Tử chạm vào đầu thỏ trắng rồi giọng nói khẽ vang lên: "Tại sao anh không nghe những điều này mà em nói về cô giáo Nguỵ?"
Thỏ trắng khịt mũi rồi trả lời với giọng nói nhỏ: "Vì ca ca nước cam đang bận học... mỗi sáng khi em thức dậy, anh đã đi học, sau đó em đợi anh ngủ vào ban đêm thì em toàn ngủ trước đi.... "
Trịnh Thành Tử thở dài và đưa tay ra rồi ôm thỏ trắng vào vòng tay của mình: "Ngay cả khi anh không ở đó, em có thể nói với bố mẹ và mẹ của em..."
"Nhưng cô giáo Nguỵ không đánh đập em..." Thỏ trắng đặt đầu mình vào lồng ngực Trịnh Thành Tử, rồi bối rối nói: "Chẳng phải ca ca nước cam nói rằng việc đánh đập học sinh là sai sao? Và cô ấy cũng không làm như vậy với em nên... Thật khó để nói ạ... "
"Hành động đánh đập, bạo hành thân thể học sinh là không đúng, nhưng không có nghĩa những hành động khác hoàn toàn đúng được." Trịnh Thành Tử giữ vai thỏ trắng bằng cả hai tay và nhìn vào mắt cô ấy rất nghiêm túc. "Em vẫn còn nhỏ, em không thể biết được điều gì là đúng, điều gì là sai, vì vậy lần sau có chuyện như này xảy ra, em phải nói với mọi người trong gia đình, em có biết không? "
"Chà..." Thỏ trắng gật đầu, nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Trịnh Thành Tử và không thể không vòng tay quanh cổ. Cô nói: "Vậy lần sau em sẽ hỏi ca ca nước cam trước ạ, bởi vì những lời ca ca nói đều đúng ạ. "
"Nếu anh sai thì sao??" Trịnh Thành Tử hỏi thỏ trắng với một cái nhìn hài hước.
"Không!" Thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử với vẻ mặt nghiêm túc. Cô nhanh nhảu trả lời: "Ngay cả khi ca ca nước cam sai thì trong lòng thỏ trắng nó cũng sẽ đúng!"
"Em thật ngớ ngẩn!" Trịnh Thành Tử không thể không cười.
"Nhưng..." Thỏ trắng nhìn nụ cười dịu dàng của Trịnh Thành Tử rồi ngập ngừng. Thỏ trắng tiếp tục: "Em không tìm thấy được thời gian để nói chuyện với ca ca nước cam của mình... Làm thế nào em có thể nói chuyện với anh được ạ?"
Trịnh Thành Tử khẽ thở dài, suy nghĩ một lúc, rồi nắm lấy tay thỏ trắng và bước lên lầu về phòng: "Theo anh."
Thỏ trắng theo Trịnh Thành Tử lên lầu với sự nghi ngờ.
Trong căn phòng nơi Trịnh Thành Tử bước vào, cậu thả tay đang cầm thỏ trắng, đi đến kệ sách, lật tìm một cuốn nhật ký trống, rồi quay lại thỏ trắng để đưa cuốn nhật ký chưa viết gì. Nói với thỏ trắng: "Cái này là dành cho em."
"Cái gì đây ạ?" Thỏ trắng cầm cuốn nhật ký và lật nó lên rồi chỉ biết im lặng mà không nói một từ nào.
"Đây là một cuốn nhật ký." Trịnh Thành Tử lấy một cây bút từ bàn và đưa nó cho thỏ trắng. "Bây giờ em cũng đang học lớp hai. Mặc dù một số từ vẫn chưa biết viết thì không có vấn đề gì cả. "
Trịnh Thành Tử mở cuốn nhật ký rồi mỉm cười và tiếp tục: "Nếu em muốn nói chuyện với anh mỗi ngày, em muốn đặt câu hỏi của em, viết nó vào cuốn nhật ký này, sau đó đặt nó lên bàn và chờ anh quay lại học vào buổi tối. Anh có thể đọc nó rồi anh sẽ viết câu trả lời ở phía sau, để khi em thức dậy vào buổi sáng, em có thể thấy câu trả lời của anh. "
"Wow! Đây là một ý kiến hay!!" Thỏ trắng đột nhiên vui mừng. Cô cầm cuốn nhật ký lên rồi mỉm cười như một đứa bé hồn nhiên với Trịnh Thành Tử: "Vậy bữa nay, em sẽ không phải đợi anh đi ngủ để nói chuyện nữa!"