Chẳng lẽ nào… …ca ca nước cam cũng đang cảm thấy ngượng ư??
Thỏ trắng lại ngước lên nhìn khuôn mặt Trịnh Thành Tử một lần nữa, rõ ràng gương mặt ấy vẫn đang ửng hồng, khóe môi nhếch lên cười mỉm.
Đi được một đoạn, đợi đến lúc tất cả mọi người đều tới trước cổng trường học, lại bị chú bảo vệ chặn lại.
"Này mấy cậu kia, phiền các cậu đưa ta xem thẻ sinh viên một chút!" Chú bảo vệ mặc đồng phục màu xanh, hướng về phía Trịnh Thành Tử và đám bạn đang đứng đưa tay phất phất ra hiệu cho bọn họ.
Trịnh Thành Tử có chút sửng sốt, chợt nhớ ra lúc này bọn họ đang trong thời gian huấn luyện quân sự, sinh viên mới vào năm thứ nhất không thể tùy ý ra vào cổng trường.
Đi cùng Trịnh Thành Tử có thỏ trắng cùng Lâm Khải và hai đứa bạn cùng phòng đến giờ phút này cũng mới sực nhớ ra, thế là gương mặt ai nấy lập tức đều biến sắc, vẻ mặt háo hức vừa nãy đã biến mất, thay vào đó là biểu cảm căng thẳng và lo sợ.
Mặc dù vậy, tất cả bọn họ đều ngoan ngoãn tiến đến gần chú bảo vệ, lấy từ trong túi ra thẻ sinh viên, lúng túng đưa cho chú.
Chú bảo vệ nghiêm mặt nhận lấy thẻ từ bọn họ, mở ra, sau đó nói lớn: "Năm nhất à, không được tùy tiện ra khỏi trường thời gian này, các cháu không biết ư??"
"Dạ bọn cháu biết chứ… …"Lâm Khải bối rối nhưng vẫn gượng cười trả lời chú bảo vệ.
"Ra ngoài có việc gì à??" Chú bảo vệ gương mặt cau lại, lướt nhìn từ đầu đến cuối đám người bọn họ rồi giọng dứt khoát hỏi.
"Dạ chuyện là vậy, bố mẹ của bạn học này có tới đây thăm, và nói là mời cả phòng ra ngoài dùng cơm trưa, chúng cháu thì đã ở trong trường một thời gian dài nghe được ra ngoài mời ăn ngon thì ai cũng đều hứng thú, nhất thời không suy nghĩ chạy ngay ra cổng trường thì mới sực nhớ là không được ra ngoài ạ… …" Vương Uy giả bộ làm gương mặt vô cùng đáng thương nhìn chú bảo vệ, dự định tỏ vẻ thảm thiết để xin chú ấy.
"Là bố mẹ của bạn học kia à?" Chú bảo vệ dùng ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua đám người bọn họ, rồi hỏi: "Bạn sinh viên đứng cạnh tiểu cô nương kia đúng không?
"Dạ đúng đúng! Chú thật có con mắt tinh tường!" Trương Vũ Phi cười híp mắt hướng về chú bảo vệ và giơ ngón tay cái lên, sau đó ghé sát tai và nói: "Chú, có thể sắp xếp cho bọn cháu ra ngoài một chút xíu được không?"
"Không được, nhất định là không được!" Chú bảo vệ liên tục khoát tay nói: "Năm nay đã có quy định sinh viên năm nhất không được phép ra khỏi cổng trường trong thời gian huấn luyện quân sự, lãnh đạo trường học sẽ đi kiểm tra bất ngờ, nếu như biết được ta để các cháu ra ngoài, chắc chắn ta sẽ bị phê bình và trừ lương, còn các cháu sẽ bị xử lý kỷ luật, hai bên đều không có lợi, các cháu mau quay vào trong đi, một tuần lễ nữa là đến ngày quốc khánh rồi, khóa học cũng kết thúc, có gì mà không nhịn được cơ chứ."
"Nhưng mà… …" Lâm Khải định tiếp tục trình bày, Trịnh Thành Tử liền khoát tay ngăn lại nói: "Thôi đừng nói nữa, chúng ta không có giấy nghỉ phép của chủ nhiệm lớp ký, chú ấy sẽ không để chúng ta ra đâu, có xin cũng vô ích."
"Khoan đã… …tớ hơi thắc mắc một chút, giờ này sinh viên ra vào cổng trường rất nhiều, vì sao chú lại chú ý tới bọn cháu mà kiểm tra thẻ nhỉ… …" Lâm Khải quan sát cổng trường thời điểm hiện tại, cảm thấy khó hiểu liền nói.
"Ta đã làm bảo vệ nhiều năm như vậy rồi, ai là sinh viên năm nhất, ai là đàn anh đàn chị khóa sau ta đều dễ dàng nhận biết được." Chú bảo vệ nói với vẻ mặt đắc ý: "Các cháu nhìn lại mình đi, trải qua ba tuần huấn luyện quân sự, ít nhiều làn da cũng đã đen sạm lại, so sánh với các nam sinh còn lại là thấy rõ sự khác biệt, hơn nữa vào thời điểm này chỉ có sinh viên năm nhất mới đi chung một đám đông như vậy, còn sinh viên từ năm hai, năm ba trở đi cơ bản đều ra ngoài một mình, hoặc là hai người đi chung, hoặc cũng có thể ra cùng bạn gái, lên đến năm thứ tư thì tất cả mọi người đều bận rộn tìm việc làm, rất ít khi xuất hiện ở trường học."