Biểu hiện của Trịnh Thành Tử đột nhiên trở nên hơi khác lạ. Bởi vì cậu đã nhớ cái gì đó thì cậu sẽ trở nên ghim điều đó vào đầu rất lâu.
"Nhưng bố chẳng thấy có điều gì đặc biệt ở đây cả, nếu như con thích thỏ trắng nhiều thì con sẽ phải chú tâm hơn nữa." Chu Nguyệt nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt sắc bén. "Đây là lúc con phải xem xét liệu con có muốn gắn bó lâu dài với thỏ trắng trong tương lai hay không. Con trai, không có gì phải hối tiếc trên thế giới này, đừng chờ đợi thỏ trắng lớn lên rồi có người khác tán cô ấy thì lúc đấy con hối tiếc không kịp đâu! "
"Bố..." Trịnh Thành Tử ngước nhìn bố mình và hỏi: "Là trưởng phòng của phòng Giáo dục, bố lại đi dạy con mình nên yêu sớm. Bố nghĩ điều này là phù hợp không?"
"Đúng là điều này là không nên khi làm như vậy." Đôi đũa trong tay Chu Nguyệt đột nhiên gõ vào bát cơm và nói một cách nghiêm túc: "Con không biết cái gì được gọi là sự cân nhắc lâu dài ư. Và con cũng không hiểu được như thế nào là người phụ nữ với con. Giờ hai đứa đang cùng lớn lên với nhau, cùng nhau trải qua tuổi thơ, không lẽ giờ con không biết được cảm xúc con dành cho thỏ trắng là gì ư? "
"..." Trịnh Thành Tử đột nhiên không nói nên lời.
Chu Nguyệt mỉm cười với con trai và khịt mũi vào thời điểm quan trọng: "Được rồi, thỏ trắng vẫn còn quá nhỏ nên quá sớm để xem xét những điều này. Dù sao, thỏ trắng thì bố cũng xem con gái của bố. Nếu con không giữ và chăm sóc con bé tốt thì sau này bố sẽ để con bé cưới với một anh chàng đẹp trai khác! "
"Con không muốn đâu, con sẽ cưới ca ca nước cam của con, chứ con không muốn cưới người khác đâu!" Khi thỏ trắng nghe rằng cô sẽ kết hôn với người khác thì đột nhiên thỏ trắng bỗng thấy lo lắng.
"À, bố con chỉ nói đùa thôi mà." Chu A Di nhìn thỏ trắng với một nụ cười hài hước, và đưa đũa ra để gắp miếng sườn chua ngọt yêu thích vào bát của cô ấy. "Bố mẹ chỉ muốn thỏ trắng cưới Trịnh Thành Tử được chứ? "
"Dạ vâng ạ!" Thỏ trắng trả lời to rõ ràng.
"..."
Trịnh Thành Tử buồn bã rồi không thèm tiếp tục nói chuyện với bố mình.
- ---------------
Ngày hôm sau là cuối tuần. Chu Nguyệt không muốn thất hứa với thỏ trắng sau khi không thể tham gia cùng thỏ trắng hội thao ở trường mẫu giáo nên Chu Nguyệt dẫn thỏ trắng và Trịnh Thành Tử công viên động vật hoang dã Thượng Hải.
Thời gian khởi hành là vào lúc năm giờ sáng.
Thỏ trắng vẫn ngủ say giấc nồng, và nhưng lại bị Chu Nguyệt kéo dậy và đi thẳng đến xe buýt đi đến Công viên hoang dã Thượng Hải.
Trịnh Thành Tử ngáp lên ngáp xuống rồi phàn nàn với bố: "Rõ ràng là bố hứa sẽ dẫn thỏ trắng đến sở thú, tại sao bố lại kéo con đi theo?"
"Này, con trai lười biếng của bố, thời gian vừa rồi bố rất bận nên đã không có thời gian dành cho con. Hôm nay bố rãnh thì bố dẫn con đi chơi cùng với thỏ trắng thì có gì đâu, sao con còn hỏi bố như vậy?" Chu Nguyệt trả lời nghiêm túc trong khi thỏ trắng vẫn đang còn mơ ngủ khi ngồi dựa vào Trịnh Thành Tử.
"Con cũng lớn rồi mà, có phải là một đứa trẻ nữa đâu mà đi đến sở thú chứ?" Trịnh Thành Tử vẫn không nói nên lời.
"Chẳng lẽ con lại để vợ con đi chơi một mình ở sở thú ư, con phải đi theo để chăm sóc con bé chứ?"
Chu Nguyệt liếc nhìn Trịnh Thành Tử và chỉ cảm thấy rằng con trai mình quá ngu ngốc, không giống mình.
"Ai nói với bố rằng thỏ trắng là vợ con chứ... cô ấy đã lớn đâu mà vợ chứ!"
"Nếu không vậy thì là bạn gái của con, con nói không phải ư?"
"..."
Trịnh Thành Tử liếc nhìn thỏ trắng đang ngủ trên đùi cậu và muốn tiếp tục bác bỏ, nhưng không thể mở miệng.