Ông Chu nở nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ, nhanh chóng lắc đầu nói: "Không bàn luận, không bàn luận về chuyện đó nữa, con bây giờ phải đến trường thi, bàn luận về chuyện đó cũng không có ý nghĩa gì cả."
"À mà… …hai quả trứng ốp này ý bố là... là đi thi được hai điểm không đấy à??" Trịnh Thành Tử tiếp tục nhìn chằm chằm vào đĩa trứng ốp là và từ từ hỏi bố.
"Trời ơi… …." Ông Chu sững sờ, lúc này mới sực nhớ tới, mỗi lần đi thi Bà Chu luôn chuẩn bị cho Trịnh Thành Tử một cái bánh quẩy với hai quả trứng gà, và ông đã quên mất cái quẩy… … "Con ngồi chờ bố, bố sẽ chạy thật nhanh ra đầu phố và mua bánh quẩy về cho con!"
"Đừng, không cần đâu bố ạ… …" Trịnh Thành Tử nhanh chóng ngăn cản bố và tiếp tục nói: "Chờ bố mua bánh quẩy về, thì con không cần đến trường thi nữa, đã sắp đến giờ vào phòng thi rồi bố ạ."
Thành Tử dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Đi thôi, con phải đến trường ngay bây giờ, hai quả trứng này cứ để lại cho thỏ trắng ăn, con đã ăn no rồi."
"Ơ này… … khoan đã… …" Ông Chu chưa kịp định thần, sững sờ một hồi lâu, rồi nhìn theo bóng Thành Tử đang mang một chiếc túi và đi giày ở trước cửa, thấp giọng hỏi: "Con trai, cuộc thi này… …trong lòng con đã có kế hoạch cả rồi chứ, con đã định hướng hết mọi chuyện rồi đúng không???"
"… …" Trịnh Thành Tử không hề giật mình trước câu hỏi của bố, vẫn thản nhiên đi giày và cất chìa khóa nhà vào trong túi xách, sau đó quay đầu nhìn về phía bố của mình và nói: "Không, con chưa chuẩn bị cái gì cả, cũng chưa nghĩ cái gì."
"Hả!?" Ông Chu nghe xong cả người đều cứng đờ, há hốc mồm,
"Con chỉ đùa thôi, bố đừng lo." Trịnh Thành Tử bật cười nhìn gương mặt tái xanh vì hốt hoảng của bố, đưa tay vỗ vỗ vào vai ông Chu và nói: "Con đi thi đây, bố ở nhà nhớ đừng có lo lắng quá đấy, cứ yên tâm đi."
"Ừ… …" Theo phản xạ, ông Chu khẽ gật đầu.
Thỏ trắng nãy giờ vẫn đứng từ xa theo dõi, mỉm cười nhìn hai người họ nói chuyện.
Trịnh Thành Tử đang chuẩn bị bước ra ngoài, bỗng nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay người trở lại vào trong.
"Sao vậy, con quên mang theo cái gì à??" Ông Chu vội vàng đứng dậy, chạy lại gần Thành Tử, khẩn trương hỏi con trai.
"Không phải đâu bố ạ." Trịnh Thành Tử lắc đầu, sau đó tiến nhanh vào trong đứng phía sau lưng ông Chu và vẫy vẫy tay gọi thỏ trắng ra hiệu cô ấy đi tới gần.
Thỏ trắng hơi bất ngờ, cô chỉ tay về phía mình, ánh mắt đầy nghi hoặc và chậm rãi đi lại đứng trước mặt Trịnh Thành Tử.
"Em nhớ kĩ lại xem, có phải đã quên điều gì không??" Trịnh Thành Tử cúi đầu, nheo mắt lại nhìn thẳng vào thỏ trắng.
Trong nửa năm qua, thỏ trắng đã lớn hơn rất nhiều, vóc dáng phổng phang, cứng rắn hơn lúc trước, đôi mắt đen càng ngày càng to tròn long lanh nổi bật trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh tươi với nụ cười tỏa nắng, tóc cô ấy được chải gọn gàng và buộc đuổi ngựa ở phía sau, những lọn tóc mềm mượt khẽ buông xõa hai bên gương mặt làm bật nổi thêm nước da trắng hồng mịn màng, da thỏ trắng rất mềm, cảm giác ai nhìn vào cũng muốn được sờ véo nó.
Hmm… …
Cô gái bẻ nhỏ của anh… …thực sự đã lớn lên rất nhiều rồi… …
"Ca ca nước cam, anh gọi em có chuyện gì vậy??" Thỏ trắng ngẩng đầu lên, nhìn Thành Tử với ánh mắt khó hiểu.
Mặc dù thỏ trắng cao hơn 1 mét 2, những đứng trước Trịnh Thành Tử với chiều cao 1 mét 8 hoặc hơn của anh thì cô vẫn phải ngước đầu lên để nhìn anh ấy.
"Ừ có chuyện … …" Trịnh Thành Tử nhẹ nhàng lên tiếng, những ngón tay thon dài chạm khẽ vào đôi môi của mình, nhíu mày lên tiếng: "Em không nhớ là chuyện gì à?"
"Dạ??" Thỏ trắng chớp chớp mắt mấy cái, vẫn là bộ mặt khó hiểu, suy nghĩ một lúc lâu sau mới chợt nhận ra, cô xấu hổ ngượng ngùng tiến lại gần Thành Tử và nhón chân hôn lên đôi môi của anh, khẽ nói: " Ca ca nước cam của em, cố lên, nhất định phải thi tốt đó!"
"Ngoan." Trịnh Thành tử mỉm cười, vẻ mặt thỏa mãn xoa đầu thỏ trắng.