Trịnh Thành Tử ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy háo hức của Trương Vũ Phi, nhưng anh chỉ cười và không trả lời.
"Xem này, xem này, bị tớ nói trúng tim đen rồi chứ gì!" Trương Vũ Phi đứng trước cửa phòng, đưa tay móc từ trong túi ra chùm chìa khóa, sau đó mở cửa cho mọi người, anh vừa bước vào vừa nói: "Nhưng mà tớ vẫn rất hiếu kỳ về cô gái mà Thành Tử thích, Thành Tử là một nam sinh ưu tú, xuất sặc về mọi mặt, từ khuôn mặt soái ca đến học vấn uyên thâm, từ đây cũng có thể hình dung được nữ nhân mà cậu ấy thích cũng không phải là một nhân vật tầm thường, đúng chứ?? Lớp trưởng Trịnh Thành Tử, có thể cho chúng tớ được chiêm ngưỡng dung mạo nữ sinh ấy không??"
Nghe xong Trương Vũ Phi nói, hai người còn lại cũng lập tức nhảy bổ vào, hồ hởi hùa theo Vũ Phi, vừa cười vừa thúc giục Thành Tử: "Mau mau! Cho chúng tớ xem ảnh của cô ấy đi!"
"Tớ không có." Trịnh Thành Tử giữ thái độ bình tĩnh, tay cầm trang phục quân sự đặt xuống bàn của mình, thấp giọng nói: "Trời nóng như vậy, các cậu không định đi tắm à?"
"Chết, mải nói chuyện quên mất, trên người chỉ toàn mồ hôi, người tớ đã bắt đầu bốc mùi rồi!" Lâm Khải cúi đầu ngửi ngửi quần áo của mình, thân hình của cậu ấy hơi mập, chỉ cần vận động một chút liền sẽ đổ mồ hôi, lại thêm vừa rồi giúp thầy chủ nhiệm xếp hàng và phát quân tư trang cho các bạn, nên bây giờ cậu ấy đã ra đầy mồ hôi và cảm thấy cơ thể mình đang ướt sũng và bốc mùi hôi.
" Thì cậu nhanh đi tắm đi, phòng tắm đằng kia có vòi hoa sen kìa, cậu chưa xem qua ư??" Vương Uy chớp mắt cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm rồi thuận miệng đáp một câu.
"Đồ đáng ghét này! Mới chỉ vừa gặp mặt, mà đã bắt người ta lột sạch quần áo cho các người nhìn, thật là không có ý tứ, người ta cũng biết ngại chứ bộ!" Lâm Khải đưa một tay ra, bắt chước động tác phẩy phẩy khăn tay của các thiếu nữ, cố tình bẻ cong giọng nói, cao vút như giọng con gái.
"Phụt——!!"
Vương Uy còn chưa kịp nuốt xong ngụm trà đã vội phun ra ngoài, anh ta ho sặc sụa.
Lúc này, Trương Vũ Phi đang đứng ngay trước mặt Vương Uy, cậu ta đã lãnh trọn cú phun nước vừa rồi, nước từ lông mày cậu nhỏ thành giọt xuống đất, mặt bắt đầu tối sầm lại, Vũ Phi nghiến chặt răng hét lớn: "Vương! Chiêu! Quân!"
"Khụ Khụ Khụ… …tớ xin lỗi… …tớ không nhịn được vì có người đã bốc mùi lại còn không biết xấu hổ nữa chứ… …" Vương Uy nháy mắt rồi rút từ trên bàn ra mấy tờ giấy, luống cuống lau mặt cho Trương Vũ Phi, và vẫn không quên trêu chọc Lâm Khải…. …
"Thôi không đùa nữa, tớ đi tắm đây!"
Lâm Khải xem xét tình hình thấy không ổn, liền tranh thủ quay người chạy trốn vào trong nhà tắm.
Ba mươi giây sau, phòng tắm đã phát ra tiếng nước ào ào.
Ngay sau đó, là tiếng hét chói tai vang lên: "Aaaaaaaa——!!"
Một thân thể trắng mập ú na ú núc vụt chạy ra khỏi nhà tắm, anh ta đang lõa thể.
Trịnh Thành Tử, Trương Vũ Phi và Vương Uy đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, trước mặt bọn họ bây giờ là hình ảnh trần truồng của Lâm Khải, một tay cậu ta che ngực, tay còn lại ôm chặt hạ bộ, mặt Lâm Khải hốt hoảng không nói nên lời.
"Trời ơi là trời!! Nước trong vòi hoa sen là nước lạnh!!" Lâm Khải trên thân chỉ vừa mới dính chút nước, nhịn không được liền hét toáng lên, kêu rên thảm thiết, ngẩng đầu lên nhìn ba cậu bạn cùng phòng, thấy ai cũng đang há hốc mồm nhìn mình với ánh mắt kì thị, lúc này cậu ta mới sực nhớ ra là mình đã cởi bỏ hết quần áo trên người, bây giờ chỉ còn lại một cơ thể trần truồng, thế là lại hét lớn: "Trời ơi" rồi quay nhanh người lại chạy thẳng vào phòng tắm.
Trong mắt của Vương Uy lúc này, lưu lại hình bóng tròn mập mạp, với nước da trắng nõn, à còn cặp mông to bự đang lao như điên vào phòng vệ sinh.
"Má ơi! vừa rồi là tớ đã trông thấy cái gì vậy, ai đó rửa mắt dùm tớ đi!!" Vương Uy dụi mắt đứng sững sờ một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, tay liên tục dụi mắt, cậu ta như rối loạn tinh thần, giả vờ làm động tác móc mắt mình ra.
"Đừng nói với mình là cậu chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đó nhé, cậu chưa từng đến phòng tắm nam à." Trịnh Thành Tử khẽ nhếch mày, thản nhiên nói với Vương Uy, chuyện nhìn thấy một cơ thể nam giới trần truồng thực sự là điều rất bình thường.