"Anh nói gì em nghe không rõ?" Đầu dây bên kia vang lên câu hỏi của thỏ trắng, có thể là vì lời thì thầm của Trịnh Thành Tử đã hòa vào trong làn gió đêm, các thanh âm bị trộn lẫn làm cho thỏ trắng chẳng còn nghe rõ ràng nữa.
"À không có gì đâu, em… …" Trịnh Thành Tử chưa kịp nói hết câu thì cửa ban công đã bị mở tung ra.
Trương Vũ Phi cùng với Vương Uy lao nhanh ra với khuôn mặt hồ hởi, bọn họ chạy lại bao vây lấy Trịnh Thành Tử.
Vương Uy nháy mắt nham hiểu hỏi: "Mạn phép được hỏi lớp trưởng Trịnh, có phải cậu lén lút trốn ra ngoài ban công này để gọi điện cho bạn gái không vậy??"
"Để tớ bấm tay tính toán xem, nhìn khuôn mặt với biểu cảm đầy u sầu của thiếu gia Trịnh đây, xem ra chính là đang đau lòng vì nhung nhớ bạn gái rồi!" Trương Vũ Phi lại bắt chước dáng vẻ của đạo sĩ, hướng về phía Trịnh Thành Tử cười ranh mãnh rồi nói.
"Wow, là một bức ảnh của mỹ nữ!!" Lâm Khải lén nhìn vào màn hình điện thoại rồi hét lên.
Trịnh Thành Tử khẽ nhíu mày, lấy bàn tay thon dài của mình ôm chặt điện thoại di động, che kín màn hình lại, sau đó né người hỏi: "Này này các cậu đang làm trò gì vậy??"
"Ha ha ha ha… …lớp trưởng Trịnh, nhanh cho chúng tớ được chiêm ngưỡng nhan sắc của chị dâu đi!?" Vương Uy nháy một bên mắt, khuôn mặt đầy hiếu kỳ nhìn Thành Tử nói.
"Chờ người không bằng tự mình làm." Trương Vũ Phi lắc đầu, khẽ thở dài, vừa nói dứt lời thì thừa lúc Trịnh Thành Tử không chú ý đã nhanh chóng giật lấy điện thoại trên tay của anh ấy, sau đó chạy trốn đằng sau lưng Lâm Khải, cười hì hì nhìn Thành Tử rồi hét lên trong điện thoại: "Alo? Chị dâu à, có phải chị dâu đấy không??"
Trịnh Thành Tử nhăn mặt, "Cậu mau trả lại điện thoại cho tớ"
"Kỷ Hiểu Lam, ngươi nhanh ra đây, giúp ta ngăn tên Trình Giảo Kim kia lại, đừng để hắn đến gần ám sát ta!!" Trương Vũ Phi trốn ở sau Lâm Khải, sau đó vỗ nhẹ vào bờ vai của cậu ta, giả vờ xưng hô như những nhân vật lịch sử thời xưa, rồi tiếp tục hướng về phía điện thoại hỏi tiếp: "Chị dâu à? Có thể lên tiếng nói một câu gì đó cho bọn em nghe chút thôi??"
"Dạ??" Thỏ trắng đang nằm trên giường, nãy giờ chỉ nghe toàn âm thanh ồn ào từ đầu dây bên kai truyền đến, lúc này lại là một giọng nam lạ lẫm hét lớn trong điện thoại, cô bị làm cho giật mình, sửng sốt.
"Quả nhiên là nữ nhi các cậu ạ!" Trương Vũ Phi một tay che micro điện thoại, một tay ra kí hiệu với đám bạn, quay đầu báo cáo tình hình.
"Đó chính là bạn gái của Trịnh Thành Tử không thể sai được! nhanh! Nhanh hỏi chị dâu tên tuổi là gì, nếu được thì hỏi luôn số đo ba vòng!" Vương Uy hét lớn, tay vẫn ôm chặt Trịnh Thành Tử không chịu buông, nhất định cố thủ giữ vững thế trụ để không cho Thành Tử lao tới giành lại điện thoại.
"Không thành vấn đề, tớ hỏi ngay đây!" Trương Vũ Phi cũng hồ hởi không kém, gật đầu nhanh chóng rồi hướng về phía điện thoại hỏi: "Chị dâu à, chị cũng ở Nam Kinh này đúng không?"
"Không phải đâu, em không phải ở Nam Kinh, mà em sống ở thành phố Z… …" Thỏ trắng nãy giờ vẫn bàng hoàng, vô thức trả lời câu hỏi của Vũ Phi.
"… …"
Lúc này Trương Vũ Phi khẽ giật mình, giọng nói này… …nghe còn rất non… …làm sao lại có cảm giác đối phương chỉ mới là một đứa trẻ nhỉ??
"Cái này… …cho ta hỏi một chút, người có phải là chị dâu của chúng ta không?" Trương Vũ Phi hơi chần chừ, hướng về điện thoại và hỏi nhỏ.
"Sao ạ?" Thỏ trắng ngạc nhiên, cô không biết nên trả lời như thế nào.
"Ngươi năm năm bao nhiêu tuổi rồi, học cấp mấy?" Trương Vũ Phi đã bắt đầu đổi ngữ khí, không gọi thỏ trắng là chị dâu nữa.
"À… …em học năm thứ nhất của trung học cơ sở ạ… …" Thỏ trắng lại trợn tròn mắt, không hiểu tại sao chỉ vừa mới hồi nãy người này còn gọi mình là chị dâu, giờ đã đổi cách xưng hô rồi?
Mới năm nhất trung học cơ sở sao??
Trương Vũ Phi sửng sốt, bấm ngón tay tính toán, khuôn mặt tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, cô gái này cách chúng ta cấp trung học cơ sở, rồi trung học phổ thông… …
Vậy là vừa chỉ mới tốt nghiệp tiểu học… …điều này chứng tỏ cô gái này không phải bạn gái của Thành Tử??
Trương Vũ Phi ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Thành Tử, cười gượng gạo đưa tay trả lại điện thoại: "Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, hóa ra là em gái của cậu à… …"