Trịnh Thành Tử ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên nhìn thầy chủ nhiệm, giọng nhẹ nhàng đáp: "Bố mẹ em đều biết, thưa thầy."
"Em… …" Nghe Thành Tử trả lời chủ nhiệm lớp lập tức giận đến tái mặt, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm, nói cũng không ra lời.
"Em với cô bé đó… …" Trịnh Thành Tử dừng lại một chút, giải thích cho thầy nghe với giọng điệu rất chân thật: "Thật ra cô ấy là bạn gái của em, em với cô ấy đã ở cạnh nhau từ rất lâu rồi, và cô ấy thật sự không hề làm ảnh hưởng đến việc học của em, về điều này thì thầy cứ yên tâm."
"Em… …" Thầy chủ nhiệm nghe Thành Tử giải thích càng sửng sốt hơn "Đã sống cùng với nhau từ lâu rồi ư" lời nói của thầy càng lúc càng cứng lại, thanh âm như mắc nghẹn ở cổ họng, nói không ra lời.
"Hơn nữa, mặc dù cô ấy là bạn gái của em, nhưng em chưa bao giờ làm gì quá giới hạn, dù sao thì cô ấy vẫn còn quá nhỏ, muốn tiến xa hơn thì cũng phải đợi cô ấy lớn lên đã, luật bảo vệ trẻ vị thành niên em hiểu rất rõ." Trịnh Thành Tử vẫn giữ thái độ kiên định, ánh mắt chắc chắn nhìn thẳng vào thầy chủ nhiệm và tiếp tục nói: "Chuyện giữa em với cô ấy rất dài, không thể bằng một hai câu nói mà có thể giải thích hết cho thầy hiểu được, em chỉ có thể nói rằng, bọn em trước giờ như vậy và sau này cũng sẽ như vậy thôi, nếu thầy gọi phụ huynh của em lên, thì cũng sẽ chẳng có gì thay đổi cả đâu."
"… …" Đến lúc này thầy chủ nhiệm hoàn toàn cứng họng, không thể nói thêm gì chỉ có thể đứng đó, nhăn mặt nhìn Thành Tử với ánh mắt đầy tức giận.
"Thưa thầy, thầy còn có gì cần hỏi em không ạ??"
Trịnh Thành Tử đợi một lúc lâu không thấy thầy giáo có phản ứng gì, đành hướng về phía thầy rồi lên tiếng hỏi thẳng.
"À không..."
Phải mất một lúc, thầy chủ nhiệm mới bình tĩnh lại, cất giọng buồn rầu nói.
"Dạ… …nếu không còn chuyện gì nữa thì em xin phép vào lớp tiếp tục làm bài tập được không ạ?"
Trịnh Thành Tử nhún vai, tiếp tục hỏi.
"Ừ em vào lớp đi… …" Thầy Trương bất đắc dĩ lắc đầu, bực tức cầm tớ giầy trong tay xé toang rồi thở dài một hơi.
Trịnh Thành Tử vẫn không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn rồi quay người đi nhanh vào trong lớp học.
————
Chuyện về tờ giấy kia trôi qua được một lúc, Trịnh Thành Tử nghe tin trong khu phố của mình, bảo an đang đi tuần thì phát hiện một người khả nghi và đang bị bắt giữ.
Người này vào ban ngày, mang mũ màu đen, đeo găng tay màu trắng, đi đến từng hộ nhà trong khu đứng loay hoay, xem xét mãi trước cửa nhà của mọi người, thấy hành động quá đáng ngờ nên ngay lập tức bị bảo an khu phố đó bắt lại và mang đi.
Sau khi mang đi, tra hỏi thì mới biết được, chính người này vài ngày nay đã phá hủy và cạy hỏng biết bao nhiêu ổ khóa và cửa của các hộ dân trong khu.
Nghe tên trộm này kể, hoàn cảnh cũng khá thê thảm. Trước kia anh ta luôn tìm những khu phố nhỏ cùng những căn nhà cũ kĩ. Các ổ khóa của những căn nhà này thường là ổ khóa cũ được sử dụng từ hơn 10 năm trước, chỉ cần một cái dây móc đưa vào móc nhẹ. Cửa sẽ bị mở ra ngay lập tức.
Nhưng đi ăn trộm ở những khu phố cũ kĩ đó, chả trộm được thứ gì đáng tiền, tên này bèn nảy ra ý tưởng mới, anh ta chuyển hướng qua những đối tượng mới là những khu phố và những căn hộ cao cấp hơn. Hắn ta mang theo dụng cụ như cũ, một ít kẽm, dây móc, nghĩ là làm liền, hắn chạy ngay qua khu phố cao cấp để thực hiện ý định của mình.
Mặc dù những căn nhà bên khu phố này đều được xây dựng cách đây vài năm, nhưng khóa cửa thì luôn cập nhật và thay đổi thường xuyên. Với dây và móc đơn giản, chắc chắn không thể nào mở được cửa. Tên trộm này đã rất vất vả khi cố gắng cạy cửa ra, anh ta đã làm gãy nhiều móc và dây phía bên trong ổ khóa của các hộ gia đình.
Anh ta cay đắng nhận ra rằng đây là lần đầu tiên trong đời đi trộm mà trắng tay, chẳng thu được tí lợi lộc nào.
Sau khi trở về, anh ta càng nghĩ càng không thấy phục, khóa được cập nhật tân tiến nhưng anh ta lại sử dụng kĩ thuật mở khóa của mười mấy năm về trước, anh ta nhận ra rằng cần phải cải thiện kỹ năng mở khóa của mình để có thể trộm cắp được nhiều hơn.
Vì vậy, vài ngày sau, anh ta đã đi lang thang trong khu phố, chờ lúc người trong nhà đều đi vắng liền tiến lại gần nghiên cứu kĩ ổ khóa của từng căn hộ.