"Hừm..."
"Bài hát của anh ấy, lời bài hát chẳng nghe được và cũng không thể hiểu được." Nghe thỏ trắng nói vậy thì Trịnh Thành Tử mỉm cười và đưa lời bài hát kèm theo CD cho thỏ trắng: "Vậy em hãy tự đọc đi."
"Nhưng..." Thỏ trắng cầm lấy lời bài hát, lật nó lên trước và lật nó lại. Lời bài hát đều là những dòng chữ đen: "Đây là bài hát ư?"
"Em đừng đọc lớn nhé."
"Đừng đọc lớn ư?" Thỏ trắng cúi đầu và cẩn thận xem lời bài hát. May mắn thay, nhờ có Trịnh Thành Tử dạy thỏ trắng đọc được nhiều từ. Khả năng đọc viết hiện tại của thỏ trắng về cơ bản tương đương với học sinh tiểu học lớp năm.
Sau khi đọc được lời bài hát, thỏ trắng đã để Trịnh Thành Tử phát bài hát lại và nghe lại.
Trong tiếng nhạc du dương, với lời bài hát trên tay, thỏ trắng cuối cùng cũng hiểu ca sĩ đang hát gì.
"Không mất nhiều thời gian trước khi em rời đi, anh bắt đầu lo lắng về việc hôm nay em sống tốt như thế nào.
Toàn bộ hình ảnh là em, anh không nghĩ rằng anh có thể ngủ mà không nhớ về em.
Cái nhìn dễ thương của cái miệng xinh xinh, và mùi thơm trên cơ thể em.
Hạnh phúc của anh là em, anh thích em mỗi khi em cười.
Và đối với anh thật khó khăn, thật rắc rối khi không có em... "
Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng đang tập trung vào bài hát, rồi cậu đưa mắt lướt qua khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc mềm mại khẽ buông trên tai, hàng mi dài thoáng qua, cái miệng nhỏ hồng hào có vẻ hơi nhợt nhạt. Này...
Ôi... Lời bài hát này được viết hơi giống thỏ trắng.
Đôi môi Trịnh Thành Tử đột nhiên hơi cong nhẹ lên.
"Anh chỉ không thể mở miệng và nói cho em biết, anh sẽ chăm sóc em và làm cho em cười.
Em quan trọng với anh như thế nào, anh rất tiếc không cho em biết
Lắng nghe em lặng lẽ, nhìn em ngủ thiếp đi cho đến khi em già... "
Thỏ trắng nhìn lời bài hát trong tay và ngước lên nửa chừng. Một đôi mắt to tròn, sáng, nhấp nháy và nhìn Trịnh Thành Tử.
Trịnh Thành Tử đang đưa mắt nhìn dõi theo thỏ trắng, đột nhiên tâm trí cậu không suy nghĩ gì nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại và hỏi: "Có chuyện gì mà em nhìn anh vậy?"
"Tại sao người con trai lại không nói với người con gái biết chứ? Anh ta có bị câm không?" Thỏ trắng hỏi Trịnh Thành Tử với ánh mắt khó hiểu.
"Ồ... không." Trịnh Thành Tử thoáng nhìn và phủ nhận trong tiềm thức.
"Tại sao anh ấy không nói với người con gái anh thích rằng anh có tình cảm với người con gái?" Thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử rất nghiêm túc: "Chẳng hạn như em có tình cảm với anh thì em nói thẳng với anh rằng em thích anh đấy. "
Trịnh Thành Tử nghe thấy những lời đó, không thể không mỉm cười, đưa tay ra vuốt nhẹ đầu thỏ trắng, và nhẹ nhàng nói: "Không phải ai cũng can đảm như em."
"Khi em ở trường của anh, em thấy có chị bạn xinh đẹp đứng chặn xe của anh đó, sao anh không nhắc đến chứ?" Thỏ trắng nhăn mặt và nói với Trịnh Thành Tử: "Anh thấy đấy, mọi người đều dũng cảm."
"Thỏ trắng vừa nói cái gì vậy con?" Chu A Di đang ngồi ghế phía trước liền quay lại nhìn Trịnh Thành Tử và thỏ trắng. Bà Chu hỏi một cách tình cờ: "Ai vậy,sao mẹ không biết, cô gái đẹp nào thế? "
"Mẹ..." Trịnh Thành Tử im lặng nhìn mẹ mình.
"Con trai, mẹ cảnh báo con, bạn gái của con chỉ có thể là thỏ trắng thôi, con không được dẫn người con gái nào khác về cho mẹ đâu đấy!" Bà Chu đưa mắt nhìn cậu con trai mình với anh mắt liếc nhìn.