Người trong cung vốn bạc tình.
Sau khi đại hoàng tử dọn đến Hoàng Tử Sở, chẳng còn ai nhắc đến chuyện Dực Hòa cung nữa. Hay nói cách khác, vào những thời điểm then chốt, người trong cung ai cũng khôn ngoan biết giữ mình.
Đức phi bệnh nặng, Đàm Viên Sơ đã ba bốn ngày không bước chân vào hậu cung.
Đức phi ở Dực Hòa cung chờ đợi trong vô vọng. Bị nhốt trong cung điện vắng vẻ, mỗi ngày chỉ có đồ ăn được đưa đến, chẳng có một ai nói chuyện cùng. Dù ả có ăn hay không cũng chẳng ai quan tâm. Ba bốn ngày trôi qua, cuối cùng Đức phi cũng cảm thấy sợ hãi.
Hôm nay, cửa điện lại mở ra, Đức phi cứ ngỡ cung nhân đến đưa cơm như thường lệ.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, ả lại thấy Lộ Nguyên, thái giám ngự tiền.
Tim Đức phi bỗng thót lại. Ả ta nhìn chằm chằm vào chén thuốc trên tay Lộ Nguyên, vẻ bình tĩnh bấy lâu nay hoàn toàn sụp đổ, kinh hãi hô lên:
“Các ngươi muốn làm gì?!”
Lộ Nguyên cúi đầu, cung kính đáp: “Nương nương bị bệnh, nô tài mang thuốc đến cho người.”
Đức phi sợ hãi tột độ, nhìn chén thuốc như nhìn thấy mãnh thú sắp cướp đi mạng sống của mình. Cả người ả lạnh toát, liều mạng lắc đầu:
“Không! Bổn cung không bệnh! Ta không bệnh!”
Đức phi biết rõ trong chén là thuốc gì. Chữa bệnh?
Thật nực cười!
Ả không bệnh, tại sao phải uống thuốc!
Đức phi lắc đầu nguầy nguậy: “Bổn cung không bệnh! Ta muốn gặp Hoàng Thượng! Ta muốn gặp đại hoàng tử!”
Lộ Nguyên thở dài: “Nương nương, thuốc đắng dã tật, người phải uống thuốc thì bệnh mới mau khỏi.”
Dứt lời, Lộ Nguyên biết không thể đợi Đức phi ngoan ngoãn phối hợp. Hắn bèn ra hiệu cho cung nhân phía sau, lập tức có người tiến lên giữ chặt Đức phi, kẻ khác bưng chén thuốc bóp cằm ả, trực tiếp đổ thuốc vào.
Đức phi kinh hãi, vùng vẫy dữ dội, nhưng một kẻ sống trong nhung lụa như ả làm sao thoát khỏi sự khống chế của mấy cung nhân khỏe mạnh.
Nước mắt Đức phi trào ra, miệng không ngừng truyền đến vị thuốc đắng chát. Giọng ả đầy hoảng sợ:
“Không!"
Lộ Nguyên không hề nhìn vẻ chật vật của ả, chỉ cung kính cúi đầu.
Chén thuốc được đổ hết vào miệng Đức phi. Cung nhân tản ra, ánh nến trong điện le lói, Đức phi không nhìn rõ mặt bọn họ, chỉ cảm thấy tất cả đều là đao phủ. Ả ôm lấy cổ họng ho sặc sụa nhưng chẳng thể nôn ra thứ gì.
Ả ngã xuống đất, thảm hại hơn cả lúc Vân Tự bị Đàm Viên Sơ cứu lên từ hồ nước năm xưa.
Chẳng ai thương hại ả.
Lộ Nguyên cung kính chắp tay: “Nô tài xin cáo lui.”
Không biết có phải ảo giác của Đức phi hay không, thuốc này hình như không phải là loại độc dược kiến huyết phong hầu, nhưng ả cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Ả tin rằng, chỉ cần thêm hai lần nữa, ả sẽ mất mạng!
Hoàng Thượng thật sự muốn lấy mạng ả!
Hắn căn bản không quan tâm đến đại hoàng tử!
Lúc Lộ Nguyên xoay người rời đi, Đức phi bỗng ngẩng đầu, khàn giọng hô: "Bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng!”
Lộ Nguyên đúng sự thật trả lời: “Hoàng Thượng bận rộn chính sự, e là không có thời gian gặp nương nương.”
Đức phi cười nhạt, như con rắn độc ẩn mình trong bóng tối cuối cùng cũng lộ diện. Ả cười nhẹ nhàng nhưng không ngừng, đến mức cả người run lên.
Lục Tùng đã phản bội ả. Kẻ có thể khiến Lục Tùng phản bội ả chỉ có một.
“Hoàng Thượng không gặp ta, là vì sợ ta làm nhục mặt mũi hoàng thất, nhưng ngài ấy có biết việc ngài ấy sủng ái Vân tiệp dư là chuyện tốt đẹp gì không?!”
Lộ Nguyên biến sắc, ngữ khí lạnh lùng: “Nương nương hãy cẩn thận lời nói, Vân tiệp dư là thân phận cao quý, không dung cho người bôi nhọ.”
Đức phi không nói một lời, im lặng nhìn Lộ Nguyên.
Lộ Nguyên thầm chửi rủa, Đức phi đúng là tai họa, muốn hại chết tất cả bọn họ sao?!
Đức phi không biết ư? Hắn luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, chẳng lẽ không hiểu tâm tư của ngài ấy đối với Vân tiệp dư?
Kỳ quý tần hãm hại Vân tiệp dư suýt chút nữa khiến tiệp dư mất đi trong sạch, giờ đây vẫn còn mơ mơ hồ hồ, không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại tuyệt tình với mình như vậy.
Hoàng Thượng dù bạc tình, nhưng đích thực đã động lòng với Vân tiệp dư.
Vân tiệp dư nếu bị bôi nhọ thì không sao, nhưng nếu lời Đức phi nói là sự thật, thì những kẻ biết chuyện này sẽ nhận kết cục gì khi Hoàng Thượng biết được tấm chân tình của mình bị phụ bạc?
Lộ Nguyên nhìn Đức phi khó giữ được vẻ cung kính, thầm mắng yêu quái hại người rồi vội vàng dẫn cung nhân rời khỏi Dực Hòa cung.
Hứa Thuận Phúc canh giữ ở cửa đại điện, thấy Lộ Nguyên trở về với vẻ mặt ngượng nghịu, liền hỏi:
"Sao vậy?"
Lộ Nguyên bĩu môi, kể lại lời Đức phi cho Hứa Thuận Phúc nghe.
Sắc mặt Hứa Thuận Phúc khó coi, cũng nhịn không được mà thấp giọng mắng: "Ả ta muốn kéo cả đám cùng chết sao?!"
Bất kể Đức phi muốn làm gì, Hứa Thuận Phúc cũng không dám không bẩm báo chuyện này lên Hoàng Thượng.
Trong Dưỡng Tâm điện chỉ có một ngọn nến leo lét, ánh sáng mờ ảo. Đàm Viên Sơ ngồi trước ngự án cúi người viết gì đó, không khí trong điện tĩnh mịch đến lạ thường.
Hứa Thuận Phúc đẩy cửa, nhẹ nhàng bước vào. Hắn bưng một chén trà nóng, thay chén trà lạnh trên ngự án rồi mới cung kính nói:
"Hoàng Thượng, Lộ Nguyên đã trở lại."
Đàm Viên Sơ dừng bút, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, thanh âm nhàn nhạt:
"Ừ."
Hứa Thuận Phúc biết Hoàng Thượng đã bận rộn nhiều ngày nay. Xử tử Đức phi thì dễ, nhưng để lại cục diện rối ren không ít. Kỳ quý tần vừa bị biếm vị, phải tìm nơi an trí cho tiểu công chúa đã khiến Hoàng thượng đau đầu, giờ lại thêm đại hoàng tử.
Từ xưa lập trữ đều là lập trưởng lập đích. Hoàng Hậu nương nương mãi chưa có thai, đại hoàng tử có vị thế không nhỏ trong triều. Tìm nơi an trí cho tiểu công chúa đã khó, tìm nơi cho đại hoàng tử càng khó hơn.
Hứa Thuận Phúc đứng yên hồi lâu không nhúc nhích, Đàm Viên Sơ thấy vậy liền ngẩng đầu lên, thấy Hứa Thuận Phúc bưng chén trà lạnh, vẻ mặt rối rắm muốn nói lại thôi.
Đàm Viên Sơ đặt bút xuống. Lộ Nguyên mới từ Dực Hòa cung trở về, có thể khiến Hứa Thuận Phúc như vậy chỉ có thể là Đức phi. Giọng Đàm Viên Sơ lạnh nhạt: "Chuyện gì?"
Hứa Thuận Phúc bưng chén trà, nghe Hoàng thượng hỏi bèn "bịch" một tiếng quỳ xuống. Dù vậy, chén trà trong tay vẫn vững vàng không hề đổ một giọt.
Thấy vậy, Đàm Viên Sơ biết lời Hứa Thuận Phúc muốn nói chắc chắn không phải chuyện tốt, đáy mắt chợt lạnh lẽo.
Hứa Thuận Phúc nuốt nước miếng, ấp úng nói ra thỉnh cầu của Đức phi.
Một lúc lâu sau, trong điện yên tĩnh bỗng vang lên tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan, ngay cả Lộ Nguyên ở ngoài điện cũng giật mình rụt cổ.
Vẻ mặt Đàm Viên Sơ không cảm xúc, cười lạnh: "Ả ta có mấy cái mạng mà dám làm càn như vậy?"
Hứa Thuận Phúc vùi đầu xuống đất không dám thở mạnh, trong lòng oán trách Đức phi gây thêm phiền phức!
Nhưng Hứa Thuận Phúc cũng phải thừa nhận Đức phi rất thông minh. Ả ta nhìn ra Hoàng Thượng quan tâm ai, nên vừa ra tay đã nắm ngay điểm yếu. Ả ta ám chỉ Vân tiệp dư dan díu với người khác, cho dù Hoàng Thượng có chán ghét ả ta đến đâu, cũng sẽ đến gặp ả ta một lần.
****
Ngày dần tàn, hoàng hôn chỉ còn le lói ánh tà dương, mây đỏ rực cả bầu trời.
Hôm nay Đàm Viên Sơ vẫn chưa đến hậu cung.
À không, phải nói là đến tận đêm khuya.
Đại môn Dực Hòa cung mở rộng, Đức phi nghe thấy động tĩnh liền mở mắt. Ả bò xuống giường, trong điện không có cung nhân, không ai giúp ả rửa mặt chải đầu trang điểm. Ả muốn giữ chút tôn nghiêm cuối cùng nên mỗi ngày đều tự mình trang điểm, nhưng mấy ngày không rửa mặt, mái tóc đen của ả như dính một lớp dầu mỡ dày, dù có cố gắng chải chuốt cũng vô ích.
Cửa điện mở ra, Đức phi đón ánh trăng mờ nhạt, hai mắt mở to nhìn người vừa đến, rơi vào đôi mắt vô cảm của hắn.
Đức phi sững sờ.
Ả chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày nghèo túng đến vậy, cũng không ngờ sẽ gặp Hoàng Thượng trong hoàn cảnh này.
Trong điện tối om, Hứa Thuận Phúc xách đèn lồng đi vào thắp sáng đèn đuốc, rồi nhanh chóng dẫn Lộ Nguyên cùng đám người rời đi.
Cửa điện đóng lại với tiếng kẽo kẹt, trong điện chỉ còn lại hai người, yên tĩnh đến lạ thường.
Đức phi quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ, đột nhiên hỏi:
"Nếu hôm nay thần thiếp không nhắc đến Vân tiệp dư, Hoàng Thượng có đến gặp thần thiếp không?"
Đàm Viên Sơ không buồn nhấc mí mắt: "Đừng nói nhảm."
Hắn đến, không phải để nghe Đức phi nói những lời này.
Nhưng hắn không muốn nghe, Đức phi cũng từ thái độ của hắn mà biết được kết cục của mình. Ả không dừng lại như hắn mong muốn mà tự giễu cười khẽ:
"Thần thiếp vốn định cầu xin Hoàng Thượng tha mạng."
Chỉ cần còn sống, ả luôn có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Nhưng giờ ả biết, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không để ả sống mà rời khỏi Dực Hòa cung, cầu xin cũng chỉ khiến bản thân thêm nan kham mà thôi.
Đức phi cũng lạnh mặt, người sắp chết, ả không còn bận tâm đắc tội Hoàng Thượng hay không.
Gia tộc ả ư?
Hoàng Thượng sẽ không động đến.
Ít nhất là trong khoảng thời gian đại hoàng tử còn nhỏ, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ giữ lại Chu gia để kiềm chế người khác, đồng thời bảo vệ đại hoàng trưởng tử.
(Mụ này lúc nào cũng ảo tưởng coi trời bằng vung, cứ tưởng này tưởng nọ tưởng hoàng thượng không dám làm gì nhà ả)
Hắn lạnh nhạt với hậu phi, nhưng lại yêu thương và coi trọng con cái.
Đàm Viên Sơ thấy dáng vẻ này của Đức phi, bực bội nhíu mày.
Đức phi làm như không thấy biểu cảm của hắn, ánh trăng chiếu vào người ả càng làm nổi bật vẻ chật vật. Ả bình tĩnh nói ra tội danh của mình, giọng điệu chẳng khác nào đang trần thuật sự việc:
"Người ghét thần thiếp dan díu với cung nhân làm hoàng thất hổ thẹn, hận không thể trừ khử thần thiếp cho thống khoái."
Nói đến đây, Đức phi đột nhiên cười khẽ, giọng điệu mỉa mai không rõ là dành cho ai:
"Người có tam cung lục viện, mỗi ngày thay một phi tần sủng ái, có khi cả tháng cũng không lặp lại, nhưng người có nhớ rõ một tháng người đến cung thần thiếp mấy lần không?"
Đàm Viên Sơ tất nhiên không nhớ những chuyện này, hắn vẫn lạnh lùng nhìn Đức phi.
Đức phi cười nhạt, nói cho hắn đáp án: "Nhiều nhất là ba lần, ít thì một lần cũng không có. Một năm 365 ngày, người đến cung thần thiếp chỉ vỏn vẹn hai ba mươi ngày, vậy mà thần thiếp cũng được coi là có được thánh sủng."
Đàm Viên Sơ khựng lại, cuối cùng cũng chịu nhìn ả.
"Trong cung này nhiều phi tần cả đời chưa từng được gặp thánh nhan, Hoàng Thượng nghĩ có bao nhiêu người giống thần thiếp?"
Ả đang hỏi Đàm Viên Sơ, hay nói đúng hơn là đang mỉa mai hắn.
Đàm Viên Sơ lạnh giọng: "Đức phi, ngươi thật to gan."
Hắn nói ả to gan nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt đến vô tình:
"Ngươi có biết chỉ bằng lời này, trẫm có thể tru di cửu tộc nhà ngươi không?"
Đức phi không nghe ra sự tức giận trong giọng hắn, ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ. Quả nhiên không thấy sự tức giận trên mặt hắn, ả bỗng cảm thấy vị đế vương trước mắt thật xa lạ.
"Người...."
Đàm Viên Sơ nhìn Đức phi từng cao quý với vẻ mặt lạnh nhạt, thanh âm không chút cảm xúc:
"Đức phi, ngươi phải biết rằng, người với người là khác nhau."
Hắn từ nhỏ lớn lên trong cung đình, đối với tình hình của nữ nhân trong cung không phải không rõ ràng, chỉ là có những chuyện không cần thiết phải bày ra mặt bàn.
Thiếp thông buôn bán, quả phụ tái giá, những chuyện này đều phổ biến ở triều đại này.
Kính Sự Phòng ghi chép lại việc thị tẩm của phi tần là để phòng ngừa huyết mạch hoàng thất lẫn lộn.
Đàm Viên Sơ không gặp phi tần, hắn căn bản không quan tâm các nàng làm gì sau lưng. Các nàng đã định sẵn phải sống cả đời trong cung, Đức phi đã lầm tưởng một chuyện. Dù những phi tần này có cảm thấy cô đơn cũng sẽ không làm chuyện khác người, rốt cuộc không phải ai cũng không sợ liên lụy đến gia tộc.
Đàm Viên Sơ nhìn Đức phi, giọng điệu nhàn nhạt pha chút mỉa mai: "Ngươi là mẫu thân thân sinh của hoàng tử, có những việc người khác làm được, ngươi lại không thể."
Đức phi nghe ra hàm ý trong lời hắn, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Một lúc lâu sau, Đức phi nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn:
"Lục Tùng... Hắn từng cùng làm việc chung với Vân Tự ở Hòa Nghi điện, hắn và Vân Tự quen biết nhau từ ngoài cung..."
"Nếu Hoàng Thượng không tin thần thiếp, cứ phái người đi điều tra, bọn họ chắc chắn không trong sạch."
Đức phi không quan tâm Vân Tự và Lục Tùng có trong sạch hay không, dù thật sự trong sạch cũng không ngăn được sự nghi ngờ của bậc đế vương.
"Hoàng Thượng nghĩ xem, một người biết chữ dựa vào cái gì mà muốn vào cung làm một nô tài tàn tật?"
Tất nhiên là có mục đích.
Đức phi cúi đầu che giấu sự âm lãnh trong mắt. Dù phải chết, ả cũng muốn kéo theo vài người chôn cùng.
Lục Tùng cho rằng sau khi phản bội ả, ả sẽ để hắn sống yên ổn?!