"Ngươi bị người ta nhìn thấy?"
Quy Thu biến sắc: "Không thể nào!"
Đức phi không nhanh không chậm bước đến trước mặt nàng ta, vừa dứt lời, Đức phi đã giáng một cái tát lên mặt nàng ta. Quy Thu bị đánh ngã dúi dụi, nàng ta cắn răng không dám phát ra tiếng động.
Đức phi không hề nương tay, má nàng ta nóng rát, nàng ta che mặt muốn nói gì đó nhưng bị Đức phi ngắt lời:
"Ngu xuẩn, ngươi không để lại dấu vết, Hứa Thuận Phúc sao lại đến đây?"
Quy Thu lập tức im bặt, nàng ta nuốt nước bọt, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đức phi, nàng ta phịch một tiếng quỳ xuống đất, trán lấm tấm mồ hôi.
Lục Tùng lén liếc mắt ngăn cản Đức phi, thấp giọng khuyên nhủ: "Nương nương, Hứa công công sắp đến rồi."
Đức phi rốt cuộc cũng kiềm chế cảm xúc, nàng ta liếc nhìn Quy Thu:
"Còn cần ta dạy ngươi phải làm sao nữa? Dọn dẹp sạch sẽ đi!"
Quy Thu vội vàng gật đầu, nàng ta nhìn Lục Tùng với vẻ mặt phức tạp, bọn họ từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, không ngờ hắn lại nói đỡ cho nàng ta. Quy Thu cúi đầu lui xuống.
Khi Hứa Thuận Phúc đến, cửa điện Bảo Tương lâu đóng chặt, Đức phi nhìn thấy hắn, ra vẻ ngạc nhiên:
"Hứa công công sao lại đến đây? Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn ta ra ngoài?"
Giọng nàng ta ôn hòa, nhắc đến việc bị cấm túc vẫn bình tĩnh, Hứa Thuận Phúc cảm thấy hơi lúng túng. Hắn không tin Đức phi không biết gì, hành cung ồn ào như vậy, chỉ cần không phải người điếc thì Đức phi cũng nên nghe được tin tức.
Hứa Thuận Phúc giải thích mục đích đến đây với thái độ khá tốt:
"Cấm quân phát hiện thi thể Lưu thị dưới hồ, có người nói thấy Quy Thu trong cung của nương nương đẩy Lưu thị xuống nước, Hoàng Thượng sai nô tài đến mời Đức phi nương nương qua đó một chuyến."
Nghe Hứa Thuận Phúc nói, ánh mắt Đức phi lạnh đi trong thoáng chốc, rồi nàng ta ngước mắt lên, lại ngạc nhiên:
"Quy Thu? Công công có phải hiểu lầm gì không?"
Hứa Thuận Phúc cười mà không nói.
Thấy vậy, Đức phi hiểu ra, nàng ta gật đầu: "Nếu đã vậy, ta sẽ đi với công công một chuyến."
Hứa Thuận Phúc không nhúc nhích, hắn nhìn phía sau Đức phi, không thấy Quy Thu liền nghi hoặc hỏi:
"Nương nương, Quy Thu đâu rồi?"
Đức phi vỗ trán, lắc đầu: "Ta suýt nữa thì quên, Quy Thu vừa rồi pha trà cho ta, ta sẽ sai người đi tìm."
Hứa Thuận Phúc ngăn cản nàng ta, cung kính nói:
"Để nô tài sai người đi."
Hắn liếc nhìn nô tài bên cạnh, người đó liền quay người rời đi.
Đức phi thấy vậy ánh mắt lóe lên, trong lòng hiểu rõ, cung kính là giả, không cho người của nàng ta thông báo cho Quy Thu mới là thật, quan trọng nhất là xác nhận lời nàng ta nói pha trà là thật hay giả.
Đức phi nhìn Hứa Thuận Phúc với ánh mắt lãnh đạm, thần sắc không đổi:
"Hứa công công thật là khách sáo."
Hứa Thuận Phúc cúi đầu thấp hơn.
Không lâu sau, Quy Thu được dẫn đến, nàng ta nhíu mày vẻ mặt hoang mang.
Cung nhân thì thầm vào tai Hứa Thuận Phúc, biết cung nhân thực sự tìm thấy Quy Thu ở phòng trà, Hứa Thuận Phúc cũng không thất vọng, cung kính nói với Đức phi:
"Quy Thu cô nương đã đến, mời Đức phi nương nương cùng Quy Thu cô nương đi với nô tài một chuyến."
Hứa Thuận Phúc không đến một mình.
Hắn nghe rõ ràng, Hoàng Thượng nói là "truyền" Đức phi đến, chứ không phải "mời", điều này có nghĩa là dù Đức phi nương nương có muốn hay không, cũng phải đến.
Đức phi nhìn lướt qua cung nhân phía sau hắn, gật đầu:
"Làm phiền Hứa công công dẫn đường."
*****
Trong Tụng Nhã hiên, Vân Tự đã uống gần hết ly trà thứ hai, Thu Viện định rót ly thứ ba thì bị Đàm Viên Sơ ngăn lại:
"Canh giờ không còn sớm, nàng uống nhiều trà như vậy, buổi tối còn ngủ được không?"
Hắn vừa dứt lời, bầu không khí căng thẳng trong điện đã được phá vỡ, cũng giống như đang phát ra tín hiệu nào đó. Vân Tự chớp mắt nhìn hắn, rồi mới bĩu môi nói:
"Tần thiếp vẫn thấy khó chịu, người nói phải làm sao?"
Nói là khó chịu, thực ra là buồn nôn.
Đàm Viên Sơ nhìn Thu Viện: "Mang trà xuống đi, đem một đĩa mơ chua lên cho chủ tử ngươi."
Mơ chua giúp giảm buồn nôn cũng có thể khai vị, nếu nàng cảm thấy ghê cổ, mơ chua chắc chắn hiệu quả hơn trà đặc.
Khi Đức phi bước vào, vừa lúc nhìn thấy Thu Viện mang một đĩa mơ chua đến đặt trước mặt Vân Tự. Vân Tự giơ tay che miệng, vẻ mặt khó chịu, nàng cầm một quả mơ chua ngậm trong miệng, nhíu mày mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Vẻ mặt này khiến Đức phi cảm thấy quen thuộc.
Ngày xưa khi nàng ta mang thai cũng như vậy, ăn gì cũng khó nuốt, chỉ có đồ chua mới ăn được một chút.
Việc nàng ta bị cấm túc rốt cuộc cũng có chút ảnh hưởng, nàng ta biết Hoàng Thượng đang nghi ngờ mình, trong khoảng thời gian này luôn kiềm chế, không có động tĩnh gì, cũng không biết Vân Tự vừa mới có kinh nguyệt.
Đức phi rũ mắt, ánh mắt biến ảo không ngừng.
Đức phi hành lễ với Đàm Viên Sơ: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."
Vân Tự trông thấy Đức phi nhưng không hề bận tâm đến nàng ta, bởi lẽ trước khi ngủ, nàng đã thay băng nguyệt sự, lúc tỉnh dậy thì mọi chuyện đã rồi. Lưu thị bị hãm hại đến giờ vẫn chưa có gì thay đổi, không biết là do uống nhiều trà quá hay là tâm lý tác động, nàng chỉ cảm thấy hạ thân có dòng nước ấm chảy ra, khiến nàng tê dại cả người.
Nàng nắm lấy tay Đàm Viên Sơ, Đàm Viên Sơ quay sang nhìn nàng. Nàng đỏ ửng mặt, ghé sát tai hắn nói nhỏ vài câu.
Đàm Viên Sơ khẽ ho một tiếng, gật đầu với vẻ không được tự nhiên:
"Đi đi."
Đức phi vẫn còn ngồi trên mặt đất, chậm chạp chưa được gọi dậy. Vân Tự không thèm liếc nhìn nàng ta lấy một cái, xoay người vội vã cùng Thu Viện vào nội điện.
Chờ bóng dáng hai người khuất dạng sau cánh cửa, Đàm Viên Sơ mới rũ bỏ vẻ không tự nhiên khi đối diện với Đức phi. Hắn nhìn nàng ta, ra hiệu cho nàng ta đứng dậy, thanh âm nhàn nhạt:
"Nàng hẳn là biết trẫm cho Hứa Thuận Phúc gọi nàng đến đây là vì chuyện gì."
Đức phi đứng dậy, Quy Thu vẫn quỳ trên mặt đất. Nàng ta gật đầu, khẽ thở dài:
"Hứa công công đã nói với thần thiếp, nhưng chuyện này e là có hiểu lầm? Hôm đó Quy Thu vẫn luôn ở Bảo Tương lâu hầu hạ, chưa từng ra ngoài, sao có thể hãm hại Lưu thị?"
Nàng ta cau mày, không hề tỏ ra hoảng loạn, chỉ có sự nghi hoặc chân thành.
Đàm Viên Sơ gần như không thể nhận ra mà nhướng mày.
Hứa Thuận Phúc thấy vậy, vội vàng cúi đầu, cảm thấy sau gáy ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Không ai phát hiện ra sự khác thường của hai người chủ tớ.
Đức phi quay đầu chậm rãi nhìn những người đang đứng trong điện: Kỳ quý tần, Ninh tần, An tài nhân. Đức phi gần như ngay lập tức nhận ra ai là người đã tố cáo Quy Thu.
Đức phi bình tĩnh nhìn An tài nhân. Từ lúc Đức phi bước vào, An tài nhân đã không giấu nổi vẻ mặt biến sắc, giờ phút này chỉ miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nhưng vẫn bị Đức phi nhìn thấu.
An tài nhân nghi hoặc nhìn Đức phi, thấy Đức phi thật sự không hề hoảng loạn, nàng ta có chút chần chừ, thậm chí bắt đầu không tin tưởng. Chẳng lẽ nàng ta thật sự nhìn nhầm?
Nhưng không thể nào nàng ta và Quế Xuân cùng nhìn nhầm được!
An tài nhân bỗng nhiên nhớ tới Quy Thu hôm đó, sau khi đẩy Lưu thị xuống nước cũng bình tĩnh như vậy, không hề có chút sợ hãi hay hoảng loạn nào. Đức phi nương nương lúc này chẳng phải cũng giống Quy Thu ngày đó sao?
Không biết có phải ảo giác hay không, An tài nhân cảm thấy ánh mắt Đức phi có chút lạnh lẽo khiến nàng ta rùng mình, giống như ngày đó nhìn thấy Quy Thu bình tĩnh đứng bên bờ chờ Lưu thị chìm xuống, sởn cả gai ốc.
Cuối cùng cũng ý thức được mình đã chọc phải một phiền toái lớn, An tài nhân nuốt nước bọt, trong lòng không ngừng hối hận. Sao nàng ta lại không kiềm chế được miệng mình chứ!
Hối hận cũng đã muộn, An tài nhân chỉ có thể căng da đầu nói:
"Hoàng Thượng, tần thiếp thật sự nhìn thấy Quy Thu, nếu không tần thiếp dám vu oan cho Đúc phi nương nương sao?"
An tài nhân muốn khóc, nàng ta nói thật mà sao chẳng ai tin?
Ninh tần thấy Đức phi đến, rõ ràng đã thả lỏng hơn. Nàng ta giơ tay che miệng chậm rãi nói: "Không phải không ai tin ngươi, chỉ là vừa rồi Kỳ quý tần hỏi ngươi một câu, ngươi cứ khăng khăng nói là Quy Thu hãm hại Lưu thị, dù sao cũng phải đưa ra bằng chứng."
Ninh tần vừa nhắc nhở An tài nhân đưa ra bằng chứng, vừa nhắc đến Kỳ quý tần, chẳng qua là đang nói cho Đức phi biết tình hình vừa rồi trong điện.
Vân Tự thay y phục trong nội điện, nhưng cũng nghe rõ ràng cuộc đối thoại bên ngoài.
Thu Biện cùng nàng trao đổi ánh mắt, đè thấp giọng hỏi: "Chủ tử cảm thấy An tài nhân có thể đưa ra bằng chứng không?"
Vân Tự thực sự hy vọng có, nhưng nàng vẫn lắc đầu:
"Khó."
An tài nhân không phải người có năng lực, nếu thật sự có bằng chứng, căn bản sẽ không đợi đến bây giờ.
Giọng nói Vân Tự có chút tiếc nuối.
Quả nhiên, An tài nhân tức muốn hộc máu: "Tần thiếp tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ không thể xem như bằng chứng sao?"
Ninh tần cảm thấy buồn cười, hỏi lại:
"Nếu theo lời An tài nhân, ta nói ta thấy ngươi đẩy Lưu thị xuống nước, vậy có được tính là bằng chứng không?"
An tài nhân lập tức á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!"
Ninh tần thấy nàng ta bị bức đến mức này mà vẫn không đưa ra được bằng chứng, trong lòng hoàn toàn thả lỏng, nàng ta lắc đầu:
"Người ngậm máu phun người hẳn là An tài nhân mới đúng."
Kỳ quý tần thấy An tài nhân nhanh chóng thất bại, có chút xem thường, trong lòng ghét bỏ nàng ta vô dụng. Nàng ta lạnh lùng liếc nhìn Ninh tần đang ra mặt bênh vực Đức phi, định lên tiếng thì bị Đức phi cắt ngang:
"An tài nhân nói là thấy Quy Thu đẩy Lưu thị, vậy An tài nhân còn nhớ rõ chi tiết lúc đó không? Ví dụ như thời gian, địa điểm và Quy Thu mặc y phục gì?"
Kỳ quý tần định nói đã bị Đức phi giành trước, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Lời này do chính Đức phi nói ra, sẽ làm giảm bớt sự nghi ngờ của mọi người đối với nàng ta. Xét cho cùng, nếu thật sự là Quy Thu hãm hại Lưu thị, Đức phi cần gì phải tỉ mỉ tra hỏi như vậy?
An tài nhân nhíu chặt mày cố gắng nhớ lại. Quế Xuân biết chuyện đến nước này, nàng ta và chủ tử đã không còn đường lui, bèn nhỏ giọng nhắc nhở:
"Màu xanh lục, hoa đỗ quyên."
Quế Xuân có nhãn lực rất tốt, hôm đó,m chủ tử chỉ mải mê nghĩ rằng đã nắm được nhược điểm của Đức phi, còn Quế Xuân không dám lơ là, ghi nhớ tất cả mọi thứ.
An tài nhân sáng mắt ra, vừa được Quế Xuân nhắc nhở, nàng ta như xua tan mây mù nhìn thấy trời xanh, nhớ lại chi tiết hôm đó vội vàng nói: "Tần thiếp nhớ rõ! Hôm đó Quy Thu mặc một bộ cung trang màu xanh lục, thêu hoa văn đỗ quyên!"
"Nơi Lưu thị gặp nạn không phải chỗ hôm nay vớt được thi thể, mà là phía sau đình hóng mát cách Tụng Nhã hiên không xa!"
An tài nhân hơi chột dạ, ánh mắt nàng ta thoáng lóe lên: "Hôm ấy thân thể Vân tiệp dư bất an, tần thiếp muốn đến thăm hỏi nhưng lại không tiện, nên ngồi nghỉ ở đình hóng gió trong lâu một lát. Ai ngờ đâu, khi chuẩn bị trở về thì lại chứng kiến cảnh tượng đó."
Vân Tự vừa bước ra khỏi điện đã nghe thấy câu này, nàng không khỏi nhướng mày.
Một lát?
Thanh âm An tài nhân vừa dứt, Đức phi đã nhanh chóng phục hồi tinh thần, thản nhiên nói: "Kính xin Hoàng Thượng phái Hứa công công đến Bảo Tương lâu điều tra, để trả lại sự trong sạch cho thần thiếp."
Vân Tự lướt mắt nhìn vẻ mặt tin tưởng của An tài nhân, thầm lắc đầu. Kẻ ngốc này quả nhiên lại thật sự cho rằng có thể tìm được chứng cứ ở Bảo Tương lâu.
Đức phi dám nói vậy, chắc chắn đã xóa sạch mọi dấu vết.
Nàng liếc nhìn Đức phi, trong lòng thầm nghĩ: âm thầm hành sự mà còn muốn diệt sạch chứng cứ, thật là cẩn thận quá mức.
Sự xuất hiện của Vân Tự phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong điện. Đàm Viên Sơ ngẩng đầu, gật đầu ra hiệu cho nàng ngồi xuống: "Trẫm đã cho người chuẩn bị canh gừng cho nàng."
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ chẳng liên quan gì đến vụ án, nhưng khiến cả điện bỗng chốc im lặng, mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Vân Tự.
Đức phi cũng ngước mắt lên, ánh mắt vô tình dừng lại trên người Vân Tự một lát.