Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tự tỉnh lại lần nữa, là đã trở về hành cung.

Nàng chỉnh lại xiêm y, Đàm Viên Sơ đang nằm bên cạnh, Vân Tự nghiêng đầu nhìn hắn, đưa tay miêu tả dung mạo của hắn, hắn thường mang vẻ lười biếng nhưng ngũ quan lại sắc nét, Vân Tự hiếm khi thấy nam nhân nào có dung mạo xuất chúng hơn hắn, nụ cười khẽ nhếch môi cũng đủ khiến người ta kinh diễm. Hắn cao cao tại thượng nắm trong tay quyền lực, lại cũng không ngại hạ mình, trách không được trong cung thường có phi tần động lòng với hắn.

Nếu hắn thật lòng yêu một nữ tử, sẽ dễ dàng khiến người ta động tâm.

Đáy mắt Vân Tự dần khôi phục lại sự bình tĩnh, hắn càng cao cao tại thượng, nàng càng không thể động tâm, nàng chẳng có gì cả, tự nhiên cũng không có tư cách giống như những người khác mà tùy hứng.

Tay nàng bỗng nhiên bị nắm lấy, người nọ khàn giọng hỏi: Đang suy nghĩ gì vậy?”

Vân Tự nép vào lòng hắn, ngẩng đầu hôn lên môi hắn, đôi mắt long lanh, thanh âm mềm mại: “Tần thiếp đang nghĩ, Hoàng Thượng sao lại tốt như vậy.”

Hắn cũng không biết có tin hay không, ôm lấy eo nàng, ý vị thâm trường cười khẽ: "Kẻ lừa đảo.”

*****

Không ai nhắc đến chuyện Hoàng Thượng mang Vân tiệp dư ra cung, nhắc đến làm gì chứ? Cũng chẳng thể thay đổi được sự thật, nhắc lại chỉ thêm phiền lòng.

Đến Trung Thu, thánh giá không thể hồi cung, nên ở hành cung tổ chức một buổi cung yến nho nhỏ, nhân dịp này Đức phi được giải cấm túc.

Vân Tự không nói gì cả.

Trung Thu qua đi, trời cũng dần dần lạnh xuống, thánh giá chuẩn bị hồi kinh.

Tụng Nhã hiên mấy ngày nay đang thu dọn đồ đạc, Thu Viện nhìn sắc mặt chủ tử, có chút kinh ngạc: “Hai ngày nay sắc mặt chủ tử trông tốt hơn nhiều.”

Vân Tự soi gương đồng, nhìn trái nhìn phải, phát hiện Thu Viện nói không sai

Nàng nhướng mày, có chút ngạc nhiên: "Sắp phải về kinh rồi, nghĩ đến lại phải ngồi xe ngựa, ta sắp buồn chết được, sao lại thế này?”

Vân Tự thầm nghi hoặc, chẳng lẽ là do giải quyết được tâm sự nên sắc mặt tự nhiên tốt lên?

Nàng nghĩ mãi cũng không ra, nhưng cũng may không phải chuyện xấu, coi như là chuyện tốt vậy.

Đàm Viên Sơ nhớ rõ tình trạng của nàng, trước khi về kinh cố ý cho Thường thái y đến bắt mạch cho nàng, Hứa Thuận Phúc tự mình đưa tin tức đến, Vân Tự liền ở Tụng Nhã hiên chờ đợi.

Sau khi Thường thái y đến, bắt mạch cho Vân Tự xong, Vân Tự thuận miệng nhắc đến chuyện sắc mặt mình trở nên tốt hơn, Thường thái y gật đầu:

“Thần cũng đang muốn hỏi, Vân tiệp dư gần đây có uống thuốc gì không? Lúc ấy người rơi xuống nước, thần vốn định kê đơn thuốc điều dưỡng cho người, nhưng sau đó người lại bị bệnh, thần liền trì hoãn đến bây giờ, nhưng hôm nay bắt mạch lại phát hiện thân thể người đã tốt hơn rất nhiều.”

Vân Tự ngẩn người, uống thuốc gì?

Tất cả thuốc thang của nàng đều là do Thường thái y kê, sao ông ấy lại hỏi câu này?

Vân Tự thu lại ý cười, nàng ngẩng đầu lên: "Thuốc ông kê cho ta, chẳng phải để điều trị thân thể sao?”

Thường thái y lắc đầu, giải thích với nàng: “Không giống nhau, thuốc thần kê cho người là để bồi bổ, nhưng hiện giờ người uống thuốc là để điều trị nguyệt sự.”

Dứt lời, Thường thái y lại cười nói: "Nghe nói không lâu trước đây Hoàng Thượng đã đưa Vân tiệp dư đi Du Châu, chẳng lẽ là đã tìm đại phu ở đó?”

Thu Viện nhíu mày, ý cười trên mặt Vân Tự hoàn toàn biến mất, không khí trong Tụng Nhã hiên trở nên ngưng trọng, Thường thái y cũng nhận ra có điều không ổn.

Vân Tự rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi thái y, thuốc gì có thể có tác dụng này?”

Thường thái y nhìn nàng, trong lòng cười khổ nhưng cũng không thể không nói thật:

“Tam thất, đào nhân đều có tác dụng hoạt huyết hóa ứ." Dừng lại một chút, Thường thái y cúi đầu, thanh âm cũng nhỏ dần: “Còn có…… hoa hồng cũng có tác dụng này, khi nữ tử chưa từng mang thai, những thứ này đều có thể dùng để điều trị thân thể.”

Ông ấy cố ý nhấn mạnh “khi nữ tử chưa từng mang thai”.

Vân Tự nắm chặt tay, nàng ngẩng đầu nhìn Thu Viện, Thu Viện lập tức cung kính lui ra.

Sau khi Thu Viện rời đi, Vân Tự lạnh giọng phân phó: “Người đâu, mời Hoàng Thượng đến đây một chuyến!”

Vân Tự hít sâu một hơi, nàng nhìn về phía Thường thái y:

“Hôm nay phải đa tạ thái y, nếu không có ông, ta còn không biết sẽ hồ đồ đến bao giờ.”

Thường thái y cung kính cúi đầu: “Là phận sự của thần thôi.”

Đàm Viên Sơ vừa nghe tin đã vội vàng đến, ngoài cửa vừa có động tĩnh, Thường thái y liền thấy Vân tiệp dư từ trên trường kỷ bước xuống, chạy thẳng vào lòng người vừa đến, nàng cắn chặt môi đôi mắt ngập tràn sợ hãi:

“Hoàng Thượng!”

Thường thái y không dám nhìn nhiều, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Vân tiệp dư lúc này so với lúc vừa nghe tin thực sự khác biệt một trời một vực, nàng dường như không hề quan tâm ông ấy có vạch trần nàng hay không.

Thường thái y đương nhiên sẽ không làm vậy, nhưng chính vì thế, ông ấy mới toát mồ hôi lạnh, trong cung này không có ai là dễ đối phó, Vân tiệp dư có thể từ một nô tài leo lên đến vị trí hiện tại, càng không phải người đơn giản.

Nàng từ tầng lớp thấp nhất bò lên càng hiểu rõ những người ở dưới đang nghĩ gì, nàng biết rất rõ ràng những người có lập trường như ông ấy chỉ biết tự bảo vệ mình.

Thường thái y thầm thở dài, cúi đầu xuống.

Đàm Viên Sơ một tay ôm lấy người trong lòng, thấy nàng như vậy bèn nhíu mày, nhìn về phía Thường thái y: “Sao lại thế này?”

Thường thái y kể lại đầu đuôi sự việc.

Vân Tự nắm chặt tay áo Đàm Viên Sơ, hai mắt ngấn lệ nức nở: "Hoàng Thượng, tần thiếp sợ hãi…… Không biết kẻ nào lại có thể nhúng tay vào cung của tần thiếp, cho tần thiếp uống loại thuốc này rốt cuộc là có ý đồ gì…… Người thường xuyên nghỉ lại cung của tần thiếp, hiện giờ tần thiếp chưa mang thai, nhưng nếu là....."

Nàng đưa tay che ngực, dường như bị dọa sợ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch không dám nói tiếp.

Đàm Viên Sơ không nhịn được mà suy nghĩ theo lời nàng, sắc mặt chợt lạnh xuống: "Nói bậy bạ gì đó, đừng có nói gở!”

Vân Tự tựa vào lòng hắn, dường như bị dọa đến mềm nhũn người, nàng vốn đang ở trong nội điện, chỉ mặc một bộ y phục đơn giản, tóc đen xõa trên vai, lúc này trông vô cùng đáng thương, nàng nghiêng đầu vừa lau nước mắt vừa khóc nức nở: “Nếu hôm nay không phát hiện ra…… Tần thiếp có thể sẽ giống như Lư tài nhân……”

Nàng từng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Lư tài nhân sảy thai, cả người đau đến run rẩy, thậm chí không nói nên lời.

Đàm Viên Sơ nhớ lại cảnh tượng Lư tài nhân sảy thai lúc trước, hắn không dám tưởng tượng nếu đổi thành nàng.

Nàng rõ ràng chưa từng mang thai, nhưng chỉ bằng vài lời nói đã khiến bản thân trở nên đáng thương vô cùng, nàng vùi mặt vào lòng Đàm Viên Sơ, cắn chặt răng không dám khóc thành tiếng, cũng không muốn để người khác thấy nàng yếu đuối:

“Hoàng Thượng, tần thiếp sợ hãi……”

Vân Tự thực sự cảm thấy sợ hãi, nếu hôm nay không phải Thường thái y đến, có lẽ nàng sẽ không để tâm đến chuyện này.

Cơ thể nàng khẽ run, đôi tay nắm chặt ống tay áo Đàm Viên Sơ đã lạnh ngắt.

Đàm Viên Sơ ôm lấy vỗ nhẹ lưng nàng, tuy biết trong đó nàng có phần diễn kịch, nhưng sự lạnh lẽo trong lòng hắn không hề giảm bớt, nàng nói sai sao?

Hôm nay là nàng chưa mang thai, những loại thuốc kia mới có lợi cho nàng, chưa gây ra bi kịch nào.

Nếu nàng có thai thì sao?

Hôm nay đến Tụng Nhã hiên, sẽ là cảnh tượng gì?

Đàm Viên Sơ không dám nghĩ, nhưng không thể kiềm chế được cơn giận: “Đi tra! Tra không ra là ai, tất cả những người ở Tụng Nhã hiên đều lôi ra đánh chết!”

Hứa Thuận Phúc không dám chậm trễ, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Chúng phi tần nghe tin đến nơi, chỉ thấy nô tài trong Tụng Nhã hiên quỳ đầy đất, ai nấy đều khóc lóc xin tha, tiếng kêu than vang vọng khiến người ta không khỏi động lòng trắc ẩn.

Đức phi cũng ở trong đám người, nàng ta nhìn Quy Thu.

Quy Thu gật đầu, bước lên hành lang đi qua trước mặt những cung nhân đó, nàng ta bỗng nhiên đưa tay đỡ nương nương, trên cổ tay lộ ra một chiếc vòng bạc cũ kỹ.

Vân Tự nắm lấy tay Đàm Viên Sơ, nàng nghẹn ngào hỏi:

“Hoàng Thượng, có phải tần thiếp quá vô dụng không? Người giao việc quản lý hành cung cho tần thiếp, tần thiếp lại ngay cả một Tụng Nhã hiên cũng quản không xong, luôn làm người phiền lòng.”

Nàng thực sự đang khóc, nước mắt rơi lã chã.

Nàng liều mạng muốn leo lên cao, kết quả, sự việc này lại nói cho nàng biết, năng lực của nàng không đủ để chống đỡ cho dã tâm.

Điều này mới thực sự khiến nàng cảm thấy hoảng sợ và bất an.

Đàm Viên Sơ vỗ lưng nàng, thấy nàng đang rối rắm chuyện này, ánh mắt chợt lạnh xuống, hắn rất ít khi nói chuyện với nàng như vậy: "Không phải lỗi của nàng.”

“Vân Tự, nếu có người hãm hại nàng, chính là lỗi của kẻ đó, nàng không nên tự trách bản thân mình.”

Không ai có thể đề phòng kẻ gian mãi được.

Một khi có người nảy lòng xấu xa thì sẽ tìm mọi cách để thực hiện, làm sao có thể phòng bị được?

Khi chúng phi tần bước vào, liền nghe thấy Đàm Viên Sơ hỏi thái y: “Thân thể Vân tiệp dư thực sự không có vấn đề gì sao?”

Thường thái y gật đầu lia lịa:

“Xin Hoàng Thượng yên tâm, thân thể Vân tiệp dư hiện giờ chỉ là do rơi xuống nước gây ra, cần phải tĩnh dưỡng là được.”

Chúng phi tần nghe thấy đều có chút ngơ ngác, Vân tiệp dư chẳng có chuyện gì, vậy ở ngoài kia đang ồn ào cái gì?

Đức phi cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Đàm Viên Sơ và Thường thái y, sắc mặt nàng ta khẽ biến.

Vân Tự không có mang thai?

Quy Thu cũng ý thức được điều gì đó, nàng ta thầm thở dài, nếu vậy những người còn lại của bọn họ ở hành cung đều vô dụng rồi.

Vân Tự nhìn chúng phi tần, trong lòng đã có đối tượng tình nghi, nàng nhìn thẳng về phía Đức phi.

Ai rảnh rỗi lại đi cho nàng uống hoa hồng có tác dụng hoạt huyết hóa ứ? Việc nàng đến kỳ nguyệt sự không phải bí mật gì, chỉ có Đức phi bị cấm túc có lẽ không biết.

Loại trừ những điều này, người có thể lặng lẽ đưa người vào cung của nàng cũng không có mấy ai.

Vân Tự lại liếc nhìn Kỳ quý tần mà mím môi, Kỳ quý tần từ khi bị giáng vị, luôn rất an phận, cũng không gây ra sóng gió gì, lúc này bắt gặp ánh mắt của nàng, cũng chỉ lảng tránh sang một bên.

Vân Tự có nghi ngờ, nhưng nàng không thể chắc chắn. Nàng không sợ oan uổng người khác, dù sao Đức phi hay Kỳ quý tần, đều có thù oán với nàng.

Nàng chỉ sợ bỏ sót kẻ thực sự gây ra chuyện này.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên náo loạn, Vân Tự lờ mờ nghe thấy giọng nói của Hứa Thuận Phúc:

“…… Ngăn nàng ta lại!”

Mọi người trong điện không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Vân Tự nghĩ đến điều gì, nàng đột nhiên đẩy Đàm Viên Sơ ra, chạy về phía trước, đến ngoài cửa vừa lúc thấy một cung nữ đang cố thoát khỏi những người khác, dùng hết sức lực lao vào cột gỗ!

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên, phía sau truyền đến tiếng thét kinh hãi của chúng phi tần.

Vân Tự lập tức dừng lại.

Mọi thứ như chậm lại, cung nữ kia sau khi đập đầu vào cột, máu không ngừng chảy xuống, nàng ta loạng choạng vài bước rồi ngã xuống đất, trước khi chết nhìn về phía nàng, đôi mắt đẫm lệ, há miệng thở dốc nhưng không nói ra được lời nào, máu tươi nhuộm đỏ cả khuôn mặt.

Người đã chết ngay trước mặt nàng.

Vân Tự cảm thấy khó thở.

Có lẽ trước khi chết lời nói thường là thật lòng, nàng như nhìn thấy trong mắt cung nữ kia ẩn chứa lời xin lỗi cùng hối hận.

Dù có nhiều oán hận với cung nữ này đến đâu, giờ phút này Vân Tự cũng không biết nên cảm thấy thế nào.

Khi thân phận thấp hèn, tính mạng cũng không do mình làm chủ, huống chi là những việc phải làm?

Vân Tự cảm thấy choáng váng, có người kịp thời ôm lấy nàng, hắn gọi tên nàng: “Vân Tự!”

Vân Tự bị kéo trở về thực tại.

Trong khoảnh khắc này nàng chẳng biết gì cả, nhưng lại ngay lập tức xác định được hung thủ.

Đức phi!

Ngoài nàng ta ra, ai có thể ra tay độc ác như vậy?!

Vân Tự mấp máy môi, phát ra một tiếng nấc nghẹn ngào, nàng nắm lấy tay áo Đàm Viên Sơ, hai hàng lệ bỗng nhiên tuôn rơi: “Hoàng Thượng……”

Nàng không nói gì thêm, chỉ khóc lóc gọi:

“Hoàng Thượng!”

Đàm Viên Sơ ôm lấy nàng muốn nói gì đó, nhưng chỉ nghe nàng nức nở:

“Các nàng ấy khinh tần thiếp!”

Cung nhân chết ngay trước mặt nàng, manh mối cũng đứt đoạn, mọi chuyện xảy ra trước mắt không kịp ngăn cản.

Nghi ngờ thì đã sao?

Nàng không có nhân chứng, tra không ra manh mối cũng không có chứng cứ, không thể bắt được nàng ta.

Vân Tự nhìn chằm chằm vào thi thể cung nữ, nước mắt không ngừng rơi, nàng nắm chặt tay trong tay áo, đầu ngón tay gần như đâm vào da thịt, truyền đến cơn đau.

Thật quá đáng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK