Bên trong điện tối tăm, hắn vuốt ve gương mặt nữ tử, dưới lòng bàn tay là làn da mịn màng, nàng khẩn trương đứng thẳng trong điện, đôi mắt ngấn lệ suýt nữa thì quỳ xuống.
Nói thế nào nhỉ, nàng chỉ khi chưa đắc ý mới có thể đối với hắn nhu tình mật ý.
Lúc Lư tần còn sống, mối quan hệ giữa hai người bề ngoài là hắn chủ động, trên thực tế vẫn luôn là nàng ngấm ngầm quyến rũ.
Ngày xưa Đàm Viên Sơ nhịn được, cho dù hắn biết rõ nữ tử này đối với hắn có mục đích khác.
Nhưng chờ nàng có được vị phân, có thể thấy rõ ràng, nàng dần dần trở nên qua loa.
Nàng rất tỉnh táo, hiện giờ lại đang mang thai, chỉ cần nàng bình an sinh hạ hoàng tử, cho dù ngày sau hắn đối với nàng có thay đổi tâm tư cũng sẽ ban thêm ân điển cho nàng, giống như Đức phi và Kỳ quý tần trước đây.
Nàng đã đạt được mục đích, vì thế hắn trở nên không còn quan trọng nữa.
Chỉ có một ngọn nến le lói trong điện, ánh sáng lờ mờ, Đàm Viên Sơ nhắm mắt lại, không nhìn rõ cảm xúc của hắn, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng gõ lên ngự án, trong điện vang lên một tràng tiếng động có tiết tấu mà nặng nề.
Không ai biết đêm nay Đàm Viên Sơ đang suy nghĩ điều gì.
Ánh mắt hắn dừng lại ở góc điện, trong điện yên tĩnh, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm.
Chậu bạch ngọc lan trong Dưỡng Tâm điện không biết từ khi nào đã được thay bằng hoa trà, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên những bông hoa trà trắng, toát lên vẻ nhu nhược động lòng người.
Hoa trà nở vào tháng mười. Mà hiện giờ đúng lúc là tháng mười.
Vân Tự đi một chuyến Dưỡng Tâm điện, cảm xúc về chuyện hoa trà kỳ thật đã phai nhạt rất nhiều.
Cho đến hôm sau thỉnh an, Vân Tự nhận thấy mọi người đều đang bàn tán về nàng, lời nói ra vào đều là hâm mộ Đàm Viên Sơ coi trọng nàng.
Vân Tự nghe nửa canh giờ lời chua chát, chờ thỉnh an kết thúc, Hoàng Hậu nương nương nhìn nàng một cái, lắc đầu nói:
"Giai đoạn đầu mang thai không dễ dàng, ngươi không cần ngày nào cũng đến thỉnh an."
Hàng mi Vân Tự run lên, nàng hiểu được hàm ý trong lời nói của Hoàng Hậu nương nương, lần đầu tiên đưa tay ra đỡ lấy bụng mình trước mặt mọi người, giây sau, nàng khom người đáp lời:
"Thần thiếp đã rõ."
Mang thai là chuyện tốt, được sủng ái cũng là chuyện tốt, nhưng trong cung hiện giờ chỉ có mình nàng được sủng ái, lại chỉ có mình nàng mang thai, thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
Mọi người sẽ dồn sự chú ý vào nàng.
Vân Tự trở về Chử Án cung, việc đầu tiên là sai Thu Viện đến Kính Sự Phòng lấy lục đầu bài của nàng xuống. Theo lý mà nói, khi nàng được xác nhận có thai, lục đầu bài nên được gỡ xuống, nhưng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều không hạ lệnh, nên lục đầu bài của nàng vẫn luôn treo ở Kính Sự Phòng.
Mang thai mà còn muốn tranh giành cơ hội thị tẩm, sẽ rất dễ bị người ta oán hận.
Đàm Viên Sơ đã hạ lệnh cho Lâm thái y chuyên môn chăm sóc cái thai này của nàng. Vân Tự mời Lâm thái y đến Chử Án cung một chuyến, kiểm tra kỹ lưỡng mọi nơi, xác nhận không có vấn đề gì mới cho Tùng Phúc đến Khôn Ninh cung cáo bệnh.
Sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Vân Tự đứng trên hành lang nhìn về phía cửa Chử Án cung, hai cung nhân một trái một phải đóng cửa cung lại.
Con đường màu đỏ bị ngăn cách ngoài tầm mắt, Vân Tự khẽ mím môi.
Khi mọi người nhận được tin tức, mọi việc đã định, không ai ngờ nàng sẽ cam tâm tình nguyện lui về ở ẩn trong Chử Án cung lúc này. Có người cảm thấy nhẹ nhõm, không có Vân Tự thì cơ hội thị tẩm sẽ nhiều hơn không ít, nhưng cũng có người gần như không thể nhận ra mà khẽ nhíu mày.
Mỗi người một tâm tư khác nhau.
Trong Chử Án cung là một mảnh yên bình, Vân Tự chuẩn bị an tâm dưỡng thai, tin tức truyền đến ngự tiền, Đàm Viên Sơ chỉ dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng bâng quơ: "Khá tốt."
Hoa trà trắng bên ngoài Chử Án cung nở rộ một vùng.
Đáng tiếc, người vốn nên thưởng thức cảnh này lại vừa lúc bỏ lỡ.
Vân Tự quyết định an tâm dưỡng thai, nhưng không có nghĩa là những người còn lại cũng muốn nhìn thấy cảnh này.
Trong cung sóng ngầm mãnh liệt.
*****
Trong Dực Hòa cung.
Bên ngoài có cung nhân canh giữ, Đức phi nằm trên giường. Từ khi bệnh nặng, ả bị ép uống thuốc do ngự tiền đưa tới ba lần, thân thể ngày một suy yếu, hiện tại ngay cả giường ả cũng gần như không xuống được.
Đức phi biết rõ trong lòng, ả sống không được bao lâu nữa.
Sau khi gả vào vương phủ, ả đã làm rất nhiều chuyện, ví dụ như Hoàng Hậu nương nương, ả từng luôn cho rằng Hoàng Hậu nương nương sẽ ra đi trước ả.
Đến lúc đó, ngôi vị Hoàng Hậu, ả có được dễ như trở bàn tay.
Nhưng sự tình trên đời chính là trớ trêu như vậy, không ai có thể tính toán hết được.
Đức phi bỗng nhiên ho khan hồi lâu, ả ở Dực Hòa cung chờ đợi đã lâu, ả cho rằng Hoàng Hậu nương nương sẽ đến "bỏ đá xuống giếng", nhưng thời gian của ả hiện tại không còn nhiều, vẫn không đợi được Hoàng Hậu nương nương.
Sắc mặt bệnh tật của Đức phi lại ửng đỏ, nghĩ đến Hoàng Hậu nương nương, ả không khỏi châm chọc mà kéo khóe môi.
Vị Hoàng Hậu nương nương này của bọn họ thật là có tấm lòng Bồ Tát.
Bị phản bội rồi, mà vẫn dễ dàng mềm lòng như vậy.
Thật là một chút cũng không nhớ lâu.
Đúng lúc Đức phi đang ho khan, cửa điện bị đẩy ra, một cung nữ bước vào, sắc mặt nàng ta cũng có chút tái nhợt. Sau khi vào trong, nàng ta quỳ xuống đất thấp giọng nói:
"Nương nương, Tô tiệp dư lại cho người đưa lời tới."
Bất quá là muốn nương nương sắp xếp người của nàng ta vào trong cung.
Đức phi cười lạnh, khó khăn nói: "Thật là... khụ khụ... không nhịn được, tính tình... khụ khụ khụ..."
Vọng Thu lo lắng nhìn về phía nương nương, nếu người ngoài nhìn thấy, có lẽ chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể nhận ra nương nương đã là dầu hết đèn tắt.
"Vậy nương nương có đáp ứng Tô tiệp dư không?"
Đức phi nhắm mắt lại trả lời: "... Đương nhiên."
Dù sao ả cũng sống không lâu nữa, tự nhiên là hy vọng hậu cung này hoàn toàn rối loạn.
Tô tiệp dư và Vân Tự có hiềm khích, một khi Tô tiệp dư có người để sai khiến, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua Vân Tự.
Đức phi và Vân Tự kỳ thật không có thù hận gì, nhưng ai bảo Vân Tự lúc này đang mang long thai, trước khi chết, dù sao ả cũng phải giúp đứa trẻ này "trải đường".
Vọng Thu khó hiểu hỏi: "Vậy tại sao nương nương vẫn luôn không cho Tô tiệp dư hồi đáp?"
Đức phi lạnh lùng châm chọc:
"Bổn cung... không tin nàng ta."
Không phải không tin lời Tô tiệp dư nói, mà là không tin năng lực của Tô tiệp dư.
Tô tiệp dư? Chỉ là một kẻ ngu xuẩn, thậm chí còn không bằng Kỳ quý tần biết nhìn xa trông rộng, trông chờ nàng ta lật đổ Vân Tự, chi bằng nằm mơ còn nhanh hơn.
Đức phi bỗng nhiên ho liên tục, ả nắm chặt đệm chăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cả người đều run rẩy dữ dội, rõ ràng là đang rất thống khổ.
Vọng Thu kinh hãi.
Hồi lâu sau, Đức phi mới ngừng lại được.
Trên mặt đất rơi xuống một mảng đỏ thẫm.
Đức phi nhìn chằm chằm vào vệt máu đó, ả biết rõ trong lòng đại nạn của ả đã đến, cho dù có kéo dài thêm nữa, cũng không kéo được bao lâu.
Nhưng ả không tin Tô tiệp dư.
Ả khẽ nheo mắt nhìn về phía Vọng Thu: "... Bổn cung sau khi chết... ngươi có nguyện ý... đến... bên người đại hoàng tử hầu hạ không?"
Đức phi không ngốc, chờ ả đi rồi, cung nhân trong Dực Hòa cung đều sống không được, Đàm Viên Sơ không có khả năng giữ lại nhiều người biết chuyện thị phi của hoàng thất như vậy.
Cách duy nhất có thể bảo toàn tính mạng cho Vọng Thu, chính là đưa Vọng Thu đến bên cạnh đại hoàng tử.
Đôi mắt Vọng Thu đỏ hoe: "Nô tỳ nguyện ý đi theo nương nương."
Nàng ta và Quy Thu đều cùng theo nương nương gả vào vương phủ, chỉ là sau này nương nương sinh hạ đại hoàng tử, nàng ta bị điều đến bên cạnh đại hoàng tử hầu hạ. Nhưng sau đó Dực Hòa cung xảy ra biến cố, đại hoàng tử bị đưa đến Hoàng Tử Sở, Vọng Thu không yên tâm về nương nương, cuối cùng cầu xin nương nương giữ lại.
Thanh âm Đức phi yếu ớt: "Đừng nói lời ngốc nghếch."
"Ngươi còn sống... là để thay bổn cung... bảo vệ Sơ nhi!"
Vọng Thu không nhịn được khóc thành tiếng.
Ánh mắt Đức phi âm trầm, khó nhọc nói: "Giao người cho... Tô tiệp dư, trước đó... ngươi bảo nàng ta đi... tìm... Kỳ quý tần..."
Vọng Thu ngẩng đầu, hốc mắt vẫn còn đỏ nhưng lại hỏi ra điều khó hiểu:
"Nàng ta vì nương nương mà bị biếm vị, còn sẽ nghe lời nương nương sao?"
Đức phi nhếch môi.
Kỳ quý tần chính là một kẻ ngốc, nàng ta sẽ không tin lời ả nói, nhưng nàng ta nỡ lòng nào từ bỏ Hoàng Thượng, nỡ lòng nào từ bỏ tiểu công chúa sao?
Nàng ta luyến tiếc, nhất định sẽ lại mạo hiểm!
Từ lúc Vân Tự xuất hiện, dựa vào cái gì mà có thể thuận buồm xuôi gió như vậy?
Ngày xưa Đức phi không biết, hiện giờ lại mơ hồ có suy đoán, ả thấp giọng nói:
"Ngươi nhớ kỹ... bất luận Tô tiệp dư muốn làm gì... đều phải làm theo lời bổn cung..."
Ả chỉ tin tưởng chính mình.
Tô tiệp dư muốn nhân mạch trong tay ả?
Đó là thứ duy nhất ả để lại cho Sơ nhi, Tô tiệp dư làm sao dám mơ tưởng?!
Để cho nàng ta xem, rốt cuộc là Tô tiệp dư sẽ được như ý nguyện, hay là Tô tiệp dư cuối cùng sẽ trở thành con dao sau khi ả chết.
Tiếng cười khẽ của Đức phi vang vọng trong điện, Vọng Thu hồi lâu không nói lời nào, lặng lẽ lau nước mắt. Nàng ta không phải người thông minh nhưng nàng ta luôn trung thành, cũng luôn biết nương nương nhà nàng ta là một người thông minh.
Cho nên nàng ta chỉ cần làm theo lời nương nương, bất luận kẻ nào cũng không thể trở thành chướng ngại vật của đại hoàng tử!
*****
Gần tháng mười hai, Dực Hòa cung vốn yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến tin dữ: Đức phi nương nương qua đời.
Tin tức truyền đến vào ban đêm, gần như trong vòng một canh giờ đã lan khắp toàn bộ hậu cung, mọi người đều kinh hãi, không ai ngờ Đức phi nương nương lại lặng lẽ qua đời trong Dực Hòa cung như vậy.
Đó chính là phi tần duy nhất dưới trướng có hoàng tử.
Chử Án cung tuy đóng cửa không tiếp khách, nhưng không có nghĩa là tin tức bị ngăn chặn. Vân Tự nửa đêm bị Thu Viện đánh thức, nàng còn đang mơ màng, kết quả bị tin tức mà Thu Viện mang đến làm cho bừng tỉnh:
"Cái gì?!"
Nàng sớm biết Đức phi sẽ bệnh chết, nhưng khi ngày này thật sự đến, nàng vẫn không khỏi kinh ngạc.
Vân Tự lập tức ngồi dậy, Thu Viện không ngăn cản nàng, còn lấy y phục giúp nàng mặc vào:
"Sắp đến mùa đông rồi, ban đêm lạnh, nương nương mặc thêm áo."
Mặc xong cung trang dày dặn, nàng lấy thêm một chiếc áo choàng đỏ thẫm khoác lên cho nương nương. Chờ mọi thứ chỉnh tề, nàng ấy ngồi xuống mang giày cho nương nương, rồi mới đỡ nương nương đứng dậy.
Dù sao Hoàng Thượng cũng không có biếm vị phân của Đức phi, Đức phi vẫn là nhị phẩm cung phi, có sách ấn ghi tên trong ngọc điệp hoàng thất. Ả đã chết, tất cả phi tần đều phải đến Dực Hòa cung.
Tùng Phúc đã sớm chuẩn bị sẵn nghi trượng, xách theo đèn lồng chờ bên ngoài.
Nhưng vừa nhìn thấy nghi trượng này, Vân Tự liền nhớ đến tình cảnh thê thảm của Tô tiệp dư lúc đó, nàng nhíu mày cự tuyệt: "Không cần nghi trượng."
Dù sao Chử An cung của nàng cũng cách Dực Hòa cung không xa.
Tùng Phúc không nói gì, nương nương đang mang thai, cho dù không cần nghi trượng, nhưng nương nương ra ngoài vào lúc nửa đêm cũng không thể chỉ mang theo một mình Thu Viện. Vị phân tu dung giống như chiêu nghi, đều có mười hai người hầu hạ, Khúc ma ma do Đàm Viên Sơ phái đến không tính, chỉ còn lại bốn người trong điện. Tùng Phúc và Thu Viện dẫn theo sáu người mênh mông cuồn cuộn đi theo phía sau Vân Tự.
Có người đi trước đi sau bảo vệ Vân Tự kỹ lưỡng, cho dù có người không có mắt va chạm vào đây, bọn họ cũng có đủ người để ngăn lại.
Cung nhân phía trước xách theo đèn lồng chiếu sáng con đường, bóng đêm dày đặc như không thể tan ra, khắp nơi đều vang lên tiếng nghị luận khe khẽ của cung nhân và phi tần. Vân Tự cẩn thận bước đi, không hề dừng mắt nhìn những bông hoa trà bị bao phủ bởi bóng tối ảm đạm ven đường.
Chờ nàng đến Dực Hòa cung, Đàm Viên Sơ vẫn chưa tới, trong điện chỉ có Hoàng Hậu nương nương và vài phi tần khác.
Cung nhân trong Dực Hòa cung quỳ thành một hàng, tiếng khóc không dứt. Vân Tự đến nhanh, vừa lúc nhìn thấy Đức phi chưa bị vải trắng che lại, ả gầy đến đáng sợ, sắc mặt tái nhợt, bộ cung trang vừa vặn ngày xưa mặc trên người giờ lại rộng thùng thình, dường như có người đã trang điểm cho ả, giúp ả giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
Tấm vải trắng được phủ lên, khuôn mặt Đức phi biến mất khỏi tầm mắt Vân Tự.
Vân Tự run rẩy hạ mi, nàng biết, từ nay về sau trong cung này sẽ không còn Đức phi nữa.
Nàng khéo léo liếc nhìn Hoàng Hậu nương nương, muốn biết tâm tình của nàng ấy lúc này, nhưng khi thấy thần sắc của Hoàng Hậu, nàng không khỏi ngẩn người.
Sắc mặt Hoàng hậu rất bình thản, không vui cũng không buồn, chỉ có chút mơ hồ hoảng hốt.
Chưa kịp để Vân Tự quan sát thêm, chúng phi tần dần dần đến đông đủ, trong Dực Hòa cung có chút ồn ào, Vân Tự thu hồi tầm mắt, nàng khó chịu nhíu mày, Thu Viện cẩn thận dìu nàng đi về phía chỗ trống.
Vân Tự dường như ngửi thấy mùi máu tươi, khiến nàng có chút buồn nôn.
Nàng nhìn lướt qua, vừa lúc thấy vũng máu trong điện chưa được lau chùi sạch sẽ, Vân Tự gần như không thể nhận ra mà dời mắt đi.
Trong Dực Hòa cung trồng một vườn hoa thược dược.
Nghe nói Đức phi lúc sinh thời rất thích hoa thược dược, hoa thược dược cũng giống như hoa mẫu đơn, khi Vân Tự ngước mắt nhìn, nhất thời không phân biệt được đây là thược dược hay là mẫu đơn, hoặc là trong đó thật sự có lẫn vài cây mẫu đơn cũng nên, cũng không biết Đức phi rốt cuộc là thích thược dược, hay là đem thược dược coi như mẫu đơn.
Tất cả phi tần đều đang chen chúc vào trong điện, Vân Tự nhường chỗ, đứng trên hành lang ánh mắt có chút thất thần nhìn những bông hoa thược dược.
Mùi hương của hoa thược dược rất nhạt, theo gió thoảng bay vào mũi Vân Tự.
Lúc này Đàm Viên Sơ mới đến, vừa bước vào liền thấy nữ tử trên hành lang, nàng dường như đang thất thần không nhìn thấy hắn. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên người nàng, trăng sáng người đẹp.
Có người phát hiện ra hắn, hô lên: "Hoàng Thượng!"
Vân Tự bỗng nhiên hoàn hồn, nàng quay đầu nhìn về phía cửa điện, vừa lúc chạm phải ánh mắt Đàm Viên Sơ. Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Vân Tự làm bộ muốn hành lễ, bị Đàm Viên Sơ ngăn lại:
"Không phải đã nói, không cần hành lễ sao?"
Vân Tự ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp sợ mình quen rồi, ngày sau thật sự quên mất quy củ."
Thanh âm Đàm Viên Sơ nhàn nhạt: "Không có mấy người yêu cầu nàng hành lễ."
Vân Tự kinh ngạc, trong nháy mắt không hiểu câu này có ý gì, hoặc là nói hiểu rồi lại cảm thấy không thể nào.
Là đang nói, nàng có quên quy củ cũng không sao?
Không ai giải thích với nàng, xung quanh quỳ đầy chúng phi tần và cung nhân, Đàm Viên Sơ xoay người nhìn về phía nữ tử bị vải trắng che lại trong điện, hắn dường như dừng lại một chút, rồi thờ ơ nói:
"Đều đứng dậy đi."
Thanh âm của hắn quá mức bình tĩnh lãnh đạm, nhất thời mọi người không nghe ra hắn có cảm xúc dao động hay không, nhưng lại không tự chủ được mà im lặng.
Vân Tự đứng sau lưng hắn, thấy rất nhiều phi tần trên mặt lộ vẻ xúc động, đoán được những người này đang cảm thấy Đàm Viên Sơ quá bạc tình, nàng không khỏi đưa tay che miệng.
Hành lang thoáng gió, hương hoa không ngừng bay vào mũi, không biết là do gió thổi lâu hay là do ngửi nhiều quá, Vân Tự cảm thấy có chút khó chịu, nàng khẽ nhíu mày xoay người định rời đi, kết quả vừa động, suýt chút nữa đụng phải cung nhân phía sau.
Cung nhân kia cũng sợ hết hồn, thiếu chút nữa làm rơi chậu nước trên tay.
Vân Tự cũng bị dọa, sợ hãi vỗ ngực. Cung nhân kia định quỳ xuống nhận lỗi, bị Vân Tự ngăn lại, nàng liếc mắt nhìn chậu nước trên tay cung nhân, thoang thoảng mùi máu tươi khiến người ta khó chịu.
Nàng hiểu rõ trong lòng, chậu nước này là vừa dùng để lau người cho Đức phi, Vân Tự đang mang thai, hơi kiêng kị những thứ dính dáng đến người chết, nàng có chút mâu thuẫn mà lùi về sau một bước:
"Bổn cung không sao, ngươi đi đi."
Cung nhân kia thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cảm kích vội vàng rời đi.
Đã có cung nhân lau người cho Đức phi, Đức phi cũng không phải Hoàng Hậu, không cần phi tần túc trực bên linh cữu, chờ Đàm Viên Sơ đến gần, liền lạnh lùng cho mọi người giải tán.
Khi Vân Tự chuẩn bị xoay người rời đi, bị Hứa Thuận Phúc chạy đến ngăn lại:
"Nương nương, Hoàng Thượng nói muốn tiễn người về."
Loan giá dừng ở ngoài Dực Hòa cung, Vân Tự chỉ chờ một lát, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân, người tới nắm lấy tay nàng, hỏi: "Sao không dùng nghi trượng?"
Vân Tự chớp mắt, không ngờ ngay cả việc nàng không dùng nghi trượng hắn cũng phát hiện ra, nàng lấp liếm nói:
"Ban đêm tối, thần thiếp lo lắng cung nhân sẽ không nhìn rõ đường."
Đàm Viên Sơ trầm mặc một lát, dường như không có việc gì mà liếc nhìn nữ tử một cái.
Nàng nói lo lắng cung nhân không nhìn rõ đường, nhưng trên thực tế là lo lắng điều gì, Đàm Viên Sơ sao có thể không hiểu?
Hắn chỉ nắm chặt tay nàng, thấp giọng nói: "Ta tiễn nàng về."
Hoàng Hậu kỳ thật chỉ chậm hơn Đàm Viên Sơ một bước, nhưng nàng ấy cố ý chậm trễ, đến khi bước ra khỏi cửa điện Dực Hòa cung mới nhìn về phía Bách Chi hỏi: "Ngươi có nghe thấy lời Hoàng Thượng vừa nói không?"
Bách Chi không chú ý, chỉ có thể khó hiểu nhìn về phía nương nương.
Hoàng Hậu chỉ lắc đầu.
Ngày xưa Hoàng thượng có sủng ái người khác cũng đều lộ ra vẻ không để tâm, từ khi nào, ngài ấy và Hi tu dung lại thân mật như vậy?
Hoàng Hậu bị gió lạnh thổi đến ho nhẹ một tiếng, thanh âm thật khẽ:
"Bổn cung không chọn sai người."
Bách Chi giật mình, nàng ấy vội vàng cẩn thận nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, giúp nương nương kéo chặt vạt áo: "Nương nương, ban đêm gió lạnh, chúng ta mau hồi cung thôi."
*****
Vân Tự được Đàm Viên Sơ đưa về Chử Án cung, nàng vốn tưởng rằng Đàm Viên Sơ đưa nàng về sẽ rời đi, kết quả Đàm Viên Sơ trực tiếp cùng nàng vào nội điện.
Lúc này nàng mới ý thức được Đàm Viên Sơ vẫn luôn nói là "tiễn" nàng về, chứ không phải đưa nàng về.
Vân Tự có chút đau đầu, nàng mở to mắt hỏi: "Hoàng Thượng, người không về Dưỡng Tâm điện sao?"
Người nào đó nhướng mắt, lạnh lùng hỏi: "Tu dung nương nương đang đuổi trẫm đi?"
Vân Tự đã học được cách phân biệt cảm xúc của hắn từ cách tự xưng của Đàm Viên Sơ.
Nàng khẽ cắn môi dưới, lông mày hơi chau lại phảng phất như mang theo một chút ưu sầu, chần chừ nói:
"Đức phi mới qua đời, người lại ngủ lại trong cung thần thiếp, thần thiếp sợ người khác sẽ phê bình người."
Lời nói ra đều là đang suy xét cho hắn, Đàm Viên Sơ siết nhẹ eo nàng qua lớp áo trong, không thèm để ý nói: "Tùy tiện đi."
Vân Tự tức giận đến mức trợn tròn mắt.
Hắn đương nhiên là tùy tiện rồi, kẻ nào dám nghị luận hắn chứ? Chỉ có thể sau lưng mắng nàng là hồ ly tinh thôi.
Vân Tự thầm mắng trong lòng, thật là không dễ lừa gạt.
Tuy nói vậy, nhưng khi Đàm Viên Sơ thật sự ngủ lại Chử Án cung, nàng cũng vui vẻ tiếp nhận. Nàng muốn an tâm dưỡng thai nhưng cũng không đến mức sợ sệt mà đẩy ân sủng ra ngoài, còn không bằng lúc trước cứ ở trong Trung Tỉnh điện.
Màn đêm buông xuống, Vân Tự chui vào lòng Đàm Viên Sơ, hắn tự nhiên ôm lấy nàng, ngón tay thon dài đặt trên eo nàng.
Không biết có phải do bị gió lạnh thổi nhiều không, Vân Tự luôn cảm thấy có chút không thoải mái.
Đêm khuya yên tĩnh, nàng vùi đầu vào cổ Đàm Viên Sơ, cơn buồn ngủ ập đến, nhưng nàng lại không tài nào ngủ được.
Nàng nhíu mày, cảm thấy có chút uể oải.
Không nói rõ được là khó chịu chỗ nào, giống như cả người đều khó chịu, nàng cắn môi nhíu chặt mày. Không biết là đau hay do mơ màng, sau một lúc lâu, nàng mới ý thức được cơn đau đến từ đâu.
Cơn đau từng đợt truyền đến từ bụng.
Sau khi ý thức được điều này, cơn đau dường như trở nên dữ dội hơn, cũng có thể là do nàng hoảng sợ, Vân Tự cảm thấy choáng váng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, trong nháy mắt mất hết huyết sắc.
Nàng không nhịn được cuộn tròn người lại.
Vân Tự vẫn nhớ Đàm Viên Sơ đang ở bên cạnh, nàng thấp giọng gọi: "Hoàng Thượng..."
Đàm Viên Sơ ngủ rất nông, khi nghe thấy tiếng rên rỉ của nữ tử, theo bản năng hắn vỗ nhẹ lên lưng nàng, đến khi chạm vào một mảnh lạnh lẽo ẩm ướt, hắn mới cảm thấy không ổn, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Đập vào mắt chính là sắc mặt trắng bệch của nữ tử.
Hắn sờ thấy mồ hôi lạnh túa ra trên lưng nàng, nàng đau đến mức thần trí không rõ, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Trong đầu Đàm Viên Sơ trống rỗng, gọi tên nàng: "... Vân Tự?!"
Không ai đáp lại hắn, Đàm Viên Sơ dường như nhìn thấy gì đó, sắc mặt hắn đột biến, không còn giữ được bình tĩnh nữa mà gầm lên:
"Hứa Thuận Phúc! Truyền thái y!"