Hứa Thuận Phúc đi theo vào hầu hạ. Nơi này vốn dĩ toàn cung nữ của cung Khôn Ninh, Vân Tự không tiện đi theo vào, nàng đành đứng bên ngoài.
Nàng cúi đầu nhìn nhìn cổ tay, Dương bảo lâm thật sự tàn nhẫn, trên cổ tay nàng hằn rõ một vòng dấu vết, đỏ đến phát tím, thậm chí còn rách da. Vân Tự nhíu mày, đáy lòng dâng lên nỗi bực bội.
Vì Dương bảo lâm, nàng không biết đã bao nhiêu lần bị thương rồi.
Nàng không sợ đau, cho dù vết thương nhỏ đến mấy, Vân Tự cũng sợ để lại sẹo, rất sợ rất sợ, thậm chí nỗi sợ ấy cứ lớn dần trong lòng, trở thành nỗi ám ảnh.
Vân Tự khẽ thở dài, mím chặt môi.
Bên trong đang dùng bữa, mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói ôn hòa của Hoàng Hậu nương nương, Vân Tự không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Vầng trăng huyền diệu treo lơ lửng tỏa ánh sáng lạnh lẽo. Nàng nhớ tới bữa trưa chỉ ăn chút điểm tâm cùng đá bào ở Ngự Thư Phòng, hiện giờ đêm xuống trời lạnh, không biết có phải vì đói bụng không mà nàng bỗng thấy lạnh lẽo.
Trong đầu Vân Tự hiện lên hình ảnh Dương bảo lâm hôm nay quỳ gối nơi đó, tuy rằng chật vật nhưng khi Dương bảo lâm nắm chặt tay nàng chất vấn, nàng vẫn chỉ có thể kìm nén cảm xúc, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà thỉnh cầu Dương bảo lâm buông ra, thậm chí không thể giãy giụa phản kháng.
Vân Tự cắn môi.
Nàng bỗng cảm thấy mờ mịt, rốt cuộc nàng phải đợi đến bao giờ?
Lư tài nhân đã chết, cho dù nàng có được vị phân cũng không bị coi là kẻ cướp vị, sẽ không có ai như Lư tài nhân xem nàng là cái gai trong mắt, có phải nàng nên đẩy nhanh tiến độ kế hoạch?
Dù vị phân ra sao, ít nhất lúc này, nàng đang ở trong điện dùng bữa tối, có cung tì hầu hạ, chứ không phải chỉ có thể đứng ngoài cửa chịu gió lạnh.
Vân Tự thừa nhận, nàng có chút bị những chuyện hôm nay kích thích.
Ước chừng một nén nhang sau, trong điện dần dần yên tĩnh. Hứa Thuận Phúc và Bách Chi dẫn người lui ra, tiếng động làm Vân Tự giật mình hoàn hồn, nàng vội cụp mi cúi đầu.
Tuy có cung nhân cung Khôn Ninh gác đêm, Vân Tự cùng Hứa Thuận Phúc không cần phải canh giữ ở cửa, nhưng cũng phải đợi Hoàng Thượng ngủ rồi mới có thể rời đi.
Vân Tự đứng yên lặng, Bách Chi nhìn nàng vài lần, bỗng nhiên lên tiếng: "Cung nữ này trông quen mắt, nhưng hình như trước đây chưa từng gặp ở ngự tiền.”
Hứa Thuận Phúc thầm buồn bực, sao Bách Chi cô nương cũng hỏi câu này? Hắn không tin Bách Chi cái gì cũng không biết, đây chẳng phải biết rõ còn cố hỏi sao? Đọc truyện chính chủ edit để được bản đầy đủ tại FB Frenalis và wpad.
Nhưng cung Khôn Ninh không giống những nơi khác, Hứa Thuận Phúc cười cười, khách khí đáp:
“Nàng ấy mới tới ngự tiền hầu hạ, Bách Chi cô nương chưa gặp qua cũng là bình thường.”
Bách Chi bĩu môi.
Vân Tự cúi đầu, dường như không nghe thấy Bách Chi đang nói mình. Đợi đến khi trong điện gọi nước, Hứa Thuận Phúc kéo nàng một cái, dẫn nàng đến nhĩ phòng nghỉ ngơi. Ở đây chỉ có thể nằm nghỉ một lát, muốn ngủ một giấc an ổn như ở điện Dưỡng Tâm là không thể.
Hứa Thuận Phúc liếc nhìn Vân Tự, dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt nàng trắng nõn, đôi môi hồng nhạt, mắt hạnh mày liễu, đẹp không tì vết, phảng phất như được ánh trăng điểm thêm phấn. Hắn thầm than, cũng chỉ vì gương mặt này mà gặp phải những chuyện không hay.
Người xinh đẹp là phúc khí, nhưng đôi khi cũng là một loại phiền toái.
Ngồi trong nhĩ phòng, Hứa Thuận Phúc không nhịn được nhỏ giọng nói:
“Dương bảo lâm từng xin Hoàng Thượng ban cho bộ trâm cài tóc ngọc thanh châu kia.”
Vân Tự sững sờ, rốt cuộc cũng hiểu vì sao lúc ấy Dương bảo lâm phản ứng kịch liệt như vậy, thậm chí có phần khác thường.
Vân Tự theo bản năng đưa tay sờ sờ trâm ngọc.
Từ khi Đàm Viên Sơ thưởng cho nàng bộ trâm ngọc này, nàng thường xuyên đeo nó. Lý do rất đơn giản, một là cô nương yêu thích đồ trang sức, hai là muốn lặng lẽ nói cho Đàm Viên Sơ biết nàng rất thích món quà này.
Ngày thường đã quen đeo, hôm nay đột nhiên đến hậu cung, nàng cũng không tháo xuống.
Nhưng cho dù biết chuyện này, Vân Tự vẫn sẽ đeo nó. Nàng vất vả lắm mới có được, chẳng lẽ chỉ vì Dương bảo lâm từng xin ban thưởng mà không đeo nữa sao?
Nàng không thể trốn tránh Dương bảo lâm cả đời, cũng không thể trốn tránh bất cứ ai cả đời.
*****
Dương bảo lâm bị cấm túc, rất nhiều người hỏi thăm chuyện xảy ra hôm đó. Chuyện xảy ra trước cửa cung Khôn Ninh, dưới con mắt của bao người rất khó che giấu.
Vì vậy, tất cả mọi người đều biết rõ ngọn nguồn.
Hôm sau trở lại điện Dưỡng Tâm, Vân Tự về sương phòng bôi thuốc cho cổ tay. Nàng không phải ngày nào cũng trực, một tháng cũng có lúc nghỉ ngơi. Hôm qua ngủ không ngon giấc, hôm nay nàng không đi theo thánh giá hầu hạ.
Ngự Thư Phòng.
Đàm Viên Sơ nhìn quanh, cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.
Hứa Thuận Phúc bưng trà vào, hắn híp mắt nhìn rồi thản nhiên hỏi:
“Nàng đâu?”
Hắn không nói rõ là ai, nhưng Hứa Thuận Phúc hiểu ý, vội giải thích: “Hồi Hoàng Thượng, Vân Tự cô nương hôm nay nghỉ ngơi, không đến Ngự Thư Phòng.”
Đàm Viên Sơ đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hứa Thuận Phúc chờ đợi, nhưng không thấy hắn nói gì thêm, liền ngẩng đầu lên, thấy Đàm Viên Sơ đã dựa vào bàn tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Vân Tự không biết chuyện ở Ngự Thư Phòng. Nàng ngủ một giấc, rồi bị Thu Viện đánh thức, hiện giờ đang ăn cơm trưa. Thu Viện thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, dường như muốn xem nàng có bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm qua hay không, nhưng thấy sắc mặt nàng bình thường, Thu Viện nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Hôm nay điện Dưỡng Tâm cũng không yên tĩnh, cung nhân tới lui không ngừng, trước điện thường xuyên thay đổi người canh gác. Vân Tự thấy cảnh này, từng ở điện Trung Tỉnh nên nàng rất hiểu. Hôm qua là ngày rằm, hôm nay đến lượt các cung nhân đến điện Trung Tỉnh lĩnh tiền tiêu vặt.
Vân Tự cũng phải đi.
Hiện giờ nàng là cung nữ ngự tiền, hơn nữa luôn hầu hạ trong điện, mỗi tháng có thể lĩnh bảy lượng bạc tiền tiêu vặt, so với ở điện Hòa Nghi thì nhiều hơn hai lượng.
Thu Viện cũng vậy, nàng ấy hỏi Vân Tự: "Ngươi định khi nào đi điện Trung Tỉnh?”
Để tránh nhầm lẫn, tiền tiêu vặt của cung nhân phải đích thân đến lĩnh, điện Trung Tỉnh cũng cần phải đăng ký cẩn thận. Trong cung có rất nhiều cung nhân, đây không phải là việc đơn giản, mỗi lần đến ngày này, người của điện Trung Tỉnh đều bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Vân Tự nhìn sắc trời thấy sắp tối, thánh giá có lẽ sắp hồi cung, nàng nói: "Chờ lát nữa sẽ đi.”
Thu Viện: “Ta đi cùng ngươi.”
Vân Tự tự nhiên đồng ý.
Trên đường đến điện Trung Tỉnh, Thu Viện im lặng không nói. Con đường dài đỏ rực, Vân Tự và nàng ấy sóng vai mà đi. Từ xa, hai người thấy một đoàn nghi trượng tiến đến gần, vội vàng nép sát vào tường cung kính hành lễ.
Đã ở điện Hòa Nghi một thời gian, Vân Tự cũng quen mặt những cung nhân đắc lực bên cạnh các chủ tử nương nương. Nàng đưa mắt nhìn, muốn biết đây là nghi trượng của vị nào. Đọc truyện chính chủ edit để được bản đầy đủ tại FB Frenalis và wpad.
Không dám nhìn thẳng người trên kiệu, nhưng Vân Tự thấy Đồng Vân đi bên cạnh, lập tức hiểu rõ người ngồi trong kiệu là ai.
Nhìn hướng đi của nghi trượng, hình như là đến Ngự Thư Phòng.
Vân Tự theo bản năng nhớ tới phần điểm tâm cung Trường Xuân đưa đến hôm qua, ánh mắt nàng chợt lóe, cùng Thu Viện cúi đầu xuống chờ nghi trượng đi qua.
Nhưng không ngờ, nghi trượng lại dừng trước mặt hai người.
Vân Tự và Thu Viện liếc nhìn nhau, đều cảm thấy bất ngờ. Hai người không chỉ hành lễ, mà còn cung kính nói: "Nô tỳ tham kiến Dung chiêu nghi nương nương.”
Màn che được vén lên, gương mặt mang nét phong tình đặc trưng của Dung chiêu nghi hiện ra. Nàng ta mỉm cười, đôi mắt long lanh nhìn xuống hai người:
“Đây chẳng phải là Thu Viện cô nương và Vân Tự cô nương của ngự tiền sao?”
Không giống những người khác, khi thấy Vân Tự xuất hiện ở ngự tiền đều kinh ngạc hỏi han, nàng ta lại tỏ ra bình thản, chỉ thắc mắc hỏi: “Hai vị đang đi đâu vậy?”
Thu Viện khéo léo chắn trước người Vân Tự, cung kính đáp:
“Hồi bẩm chiêu nghi nương nương, nô tỳ cùng Vân Tự cô nương đang định đến điện Trung Tỉnh.”
Dung chiêu nghi chậm rãi ừ một tiếng, ánh mắt lướt qua Thu Viện rồi dừng lại trên người Vân Tự. Khi nhìn thấy bộ trâm ngọc trên đầu Vân Tự, ánh mắt nàng ta khẽ lóe lên, che miệng cười:
“Hôm ấy ở điện Hòa Nghi, bổn cung đã cảm thấy Vân Tự cô nương có dung mạo hơn người, hôm nay gặp lại càng thấy phong tư trác tuyệt. Tiếc là bổn cung chậm hơn Hoàng thượng một bước, nếu không, bổn cung cũng có thể ngày ngày chiêm ngưỡng mỹ nhân.”
Vân Tự giật mình, trong lòng thầm kêu không ổn.
Thì ra Dung chiêu nghi từng muốn nàng đến cung Trường Xuân hầu hạ? Chẳng trách Lưu công công lại vội vàng giục nàng rời khỏi điện Trung Tỉnh.
Vân Tự cung kính đáp: “Chiêu nghi nương nương quá khen, nô tỳ dung mạo tầm thường, chiêu nghi nương nương mới là quốc sắc thiên hương.”
Xung quanh có rất nhiều người qua lại, thấy nghi trượng của Dung chiêu nghi đều cung kính hành lễ rồi tránh đường, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn hai người đang quỳ.
Nghe vậy, Dung chiêu nghi khẽ cười, không nói gì thêm:
“Hai vị đang vội đến điện Trung Tỉnh, bổn cung không làm chậm trễ thời gian của hai vị nữa.”
Dứt lời, màn che được buông xuống, Đồng Vân liếc nhìn Vân Tự, nghi trượng lại được nâng lên, chậm rãi tiến về phía ngự tiền.
Đợi nghi trượng đi xa, Thu Viện và Vân Tự mới đứng dậy. Nàng ấy liếc nhìn Vân Tự, rồi nhìn thẳng về phía trước, cất giọng nhàn nhạt:
“Với thân phận và dung mạo như vậy, lại còn hầu hạ ở ngự tiền, bất luận vị chủ tử nương nương nào cũng sẽ chú ý đến ngươi.”
Nàng ấy chỉ đơn giản thuật lại một sự thật.
Vân Tự không thể không thừa nhận nàng ấy nói đúng.
Nàng thở ra một hơi, mỉm cười chua xót với Thu Viện: “Vừa rồi đa tạ ngươi.”
Vân Tự cảm ơn Thu Viện vì đã chắn trước mặt nàng, chủ động tiến lên đáp lời. Nàng hiểu rõ, Thu Viện đang âm thầm giúp đỡ mình.
Thu Viện mím môi không nói gì.
Lúc này, một cơn gió thổi qua làm bay ống tay áo Thu Viện, Vân Tự dường như nhìn thấy trên cánh tay nàng ấy có vài vết đỏ. Những vết thương này không lý nào lại xuất hiện trên người Thu Viện, Vân Tự bỗng thấy căng thẳng.
Trên đường đi, Vân Tự thỉnh thoảng lén nhìn Thu Viện, nhưng nàng ấy vẫn im lặng không hề lộ ra chút khác thường.
Đến điện Trung Tỉnh, Tiểu Dung Tử đang giám sát mọi người đăng ký. Thấy Vân Tự từ xa, hắn vội chạy tới dẫn hai người vượt qua một hàng dài. Mọi người nhận ra đó là cung nhân ngự tiền, lập tức cụp mắt xuống không dám dị nghị.
Đã lâu không gặp tỷ tỷ, Tiểu Dung Tử vừa lo lắng vừa khó nói nên lời, hơn nữa xung quanh nhiều người, hắn cũng không dám biểu lộ quá nhiều cảm xúc.
Nhanh chóng giúp hai người đăng ký xong, Tiểu Dung Tử cầm lấy túi tiền: "Đây là tiền tiêu vặt của hai vị tỷ tỷ.”
Hắn đưa một túi riêng cho Vân Tự. Vân Tự nhận lấy, thấy bên trong hình như không chỉ có bạc, nàng bỗng nhiên căng thẳng.
Nhưng Vân Tự không để lộ ra ngoài, trên đường trở về, nàng do dự mãi, cuối cùng nhớ tới hình ảnh Thu Viện che chắn cho mình lúc nãy, nàng liền kéo Thu Viện lại.
Thu Viện giật mình khó hiểu: "Sao vậy?”
Vân Tự nhíu mày, nhìn về phía cánh tay nàng ấy.
Sắc mặt Thu Viện thay đổi, theo bản năng muốn giấu tay ra sau lưng. Vân Tự nhíu mày, giọng nói có chút lo lắng: "Vừa rồi ta thấy trên cánh tay ngươi……”
Thu Viện ngắt lời nàng: “Về cung trước đã!”
Hai người trở lại điện Dưỡng Tâm, thánh giá vẫn chưa hồi cung. Vân Tự ở một mình một phòng, Thu Viện cùng Vân Tự vào phòng, cửa vừa đóng lại, Vân Tự liền nhìn nàng ấy.
Thu Viện không dám nhìn thẳng Vân Tự.
Vân Tự nhớ tới lời nhắc nhở của Thu Viện khi mới đến điện Dưỡng Tâm, trong đầu hiện lên một dự cảm không lành, đáy lòng nàng đột nhiên chùng xuống.