Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ai ngờ Vân Tự lại là người đầu tiên gây khó dễ. Nhưng chưa kịp để Tô tiệp dư lên tiếng, trong điện đã vang lên động tĩnh, Hoàng Hậu nương nương cuối cùng cũng đến.

Sau khi Hoàng Hậu an vị, Vân Tự cùng mọi người đứng dậy hành lễ. Hoàng Hậu cho phép họ đứng lên, ánh mắt dừng lại trên người Vân Tự, mỉm cười:

“Hôm qua Hoàng Thượng truyền chỉ ban cho ngươi vị phân, bổn cung còn đang nghĩ khi nào mới được gặp ngươi, không ngờ Hoàng Thượng lại chịu thả người sớm như vậy.”

Hoàng Hậu thật sự có chút bất ngờ.

Sắp xếp cung điện không phải chuyện đơn giản, ít nhất cũng mất vài ngày. Hoàng Hậu hiểu rõ, vị phân và cung điện này chắc chắn không phải Hoàng Thượng quyết định trong thời gian ngắn.

Hoàng Hậu liếc nhìn chỗ trống duy nhất trong điện.

Đáng tiếc, có người muốn hại người khác lại tự hại mình.

Vân Tự cụp mi, tựa hồ có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng nhớ thương nương nương, hôm nay đặc biệt cho phép tần thiếp đến thỉnh an nương nương.”

Nghe vậy, mọi người trong điện không khỏi thầm than, ai mà không nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng?

Sợ nàng không hiểu quy củ, Hoàng Thượng cố ý dặn dò nàng đến thỉnh an, rõ ràng là thể hiện sự coi trọng của Hoàng Thượng dành cho nàng.

Hoàng Hậu che miệng cười. Hoàng Thượng nhớ thương ai, nàng ấy đương nhiên biết rõ, nhưng cũng rất hài lòng với sự khéo léo của Vân Tự. Hoàng Thượng sủng ái nàng là một chuyện, Vân Tự bề ngoài kính trọng nàng ấy lại là chuyện khác.

Hoàng Hậu ôn hòa nói: "Hoàng Thượng coi trọng ngươi, phong ngươi làm tứ phẩm tiệp dư, sau này vào hậu cung nếu có gì không vừa ý cứ nói với bổn cung, cũng phải hòa thuận với các tỷ muội.”

Vân Tự chớp chớp mắt, cả hậu cung này chỉ có Hoàng Hậu nương nương mới có thể không chút vướng bận mà nói các phi tần là tỷ muội.

Dù trong lòng nghĩ gì, Vân Tự cũng không để lộ ra ngoài, nàng đứng dậy hành lễ, vẻ mặt cung kính: “Tần thiếp ghi nhớ lời dạy của nương nương.”

Trọng điểm buổi thỉnh an hôm nay chính là chuyện vị phân của Vân Tự. Các phi tần vừa rồi nôn nóng biết bao nhiêu, thì giờ phút này, sau khi biết sự thật lại cứng đờ bấy nhiêu, nhất thời không ai muốn nói chuyện.

Phi tần trong cung không ít, nhưng địa vị cao thì không nhiều.

Vân Tự giờ đây đã được xem là có địa vị cao trong cung, chính vì vậy mới khiến mọi người kinh ngạc. Nàng mới vào cung, sao lại có vị phân cao như vậy?

Thời tiên đế, dù gia thế có hiển hách đến đâu, khi mới vào cung, vị phân cao nhất cũng chỉ là mỹ nhân.

Hoàng Hậu nương nương cũng nhìn ra suy nghĩ của mọi người, nhanh chóng cho lui.

Chỉ có Tô tiệp dư bị giữ lại.

Không ai chú ý, Vân Tự được Thu Viện dìu ra ngoài. Nàng không nhìn Tô tiệp dư, cũng không để tâm đến việc Tô tiệp dư không trả lời câu hỏi của mình. Tô tiệp dư đang mang thai, nói thật, Vân Tự không muốn đối đầu với nàng ta.

Nàng không có con cái, dù Tô tiệp dư có bình an sinh hạ hoàng tử, người sốt ruột nhất cũng không phải nàng.

Nói thẳng ra, hoàng tử của Tô tiệp dư không phải đích cũng không phải trưởng, có muốn kiêng dè cũng không đến lượt Tô tiệp dư.

Bên ngoài Khôn Ninh cung có rất nhiều nghi trượng.

Sau khi thỉnh an, các phi tần lần lượt rời đi theo thứ tự vị phân cao thấp, đâu đâu cũng là quy củ và tôn ti trật tự.

Tĩnh phi nương nương không đến thỉnh an, hôm nay Dung chiêu nghi cũng cáo bệnh. Vân Tự ngẩng đầu lên, bất ngờ phát hiện trước mặt nàng chỉ có Đức phi nương nương.

Nàng kinh ngạc nhướng mày.

Nương nương có vị phân tam phẩm trở lên trong cung không nhiều, nhưng phi tần cùng vị phân với Vân Tự lại có, chỉ là những phi tần này chỉ có vị phân mà không có ân sủng, cũng không muốn tranh giành với Vân Tự.

Muốn tranh thì vị phân cũng không cao bằng Vân Tự.

Vì vậy mới có cảnh tượng trước mắt, Vân Tự nhìn Đức phi nương nương lên nghi trượng, mọi người không vội vàng rời đi, Đức phi nương nương chậm rãi nhìn Vân Tự, mỉm cười nói:

“Lúc Vân tiệp dư còn ở Dưỡng Tâm điện, bổn cung đã luôn cảm thấy tâm đầu ý hợp với ngươi, nếu có thời gian nhớ đến Dực Hòa cung của bổn cung ngồi chơi.”

Vân Tự giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn Đức phi nương nương, trên mặt Đức phi vẫn là nụ cười ôn hòa, như thể lời nói vừa rồi chỉ là xã giao bình thường.

Nhưng Vân Tự không dám lơ là.

Trong hậu cung làm gì có chuyện đơn giản? Hơn nữa, Đức phi nương nương lại mời nàng đến Dực Hòa cung ngay trước cửa Khôn Ninh cung, hành động này rất dễ khiến người ta suy nghĩ.

Mượn sức nàng?

Vân Tự chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.

Phải nói, nếu có ai trong hậu cung có thể uy hiếp vị trí của Hoàng Hậu nương nương, thì đó chỉ có thể là Đức phi nương nương. Nàng ta có vị phân cao, gia thế tốt, lại có hoàng tử duy nhất, nếu Vân Tự là Hoàng Hậu cũng không thể không kiêng dè Đức phi.

Vân Tự hành lễ, giọng điệu không rõ ràng:

“Tần thiếp nhớ rồi.”

Nàng không hề nhắc đến việc có đi hay không. Đức phi chắc hẳn cũng biết suy nghĩ của nàng, nhưng không nói thêm gì nữa, nghi trượng cuối cùng cũng rời đi.

Đợi nàng ta đi rồi, Vân Tự mới được ngồi lên nghi trượng hướng về Chử Án cung. 

Đoàn nghi trượng mênh mông cuồn cuộn rời đi, chứng kiến cảnh tượng này, mọi người không khỏi cảm thấy tâm tình phức tạp. Không biết là ai nhỏ giọng nói: “Người với người, sao lại khác biệt lớn đến vậy.”

Họ có được đầu thai tốt, lại không bằng người ta có dung mạo tốt.

Trong Khôn Ninh cung.

Hoàng Hậu nương nương nhìn Tô tiệp dư sắc mặt lạnh lùng, thầm lắc đầu. Trải qua bao nhiêu chuyện, nàng ta vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy.

Hoàng Hậu thản nhiên hỏi han:

“Sắc mặt ngươi không tốt, có phải hài tử trong bụng lại quấy ngươi?”

Trong điện không có ai khác, hơn nữa đang mang thai nên tâm tình nhạy cảm, Tô tiệp dư có chút không kiềm chế được cảm xúc, nàng ta cắn răng nói: “Tần thiếp thật sự không nghĩ ra…”

Tại sao Hoàng Thượng lại bất công như vậy?

Hoàng Hậu nhíu mày: "Nói năng cẩn thận.”

“Hoàng Thượng phong cho nàng ta vị phân gì, đó là chuyện ngươi không thể quản, không chỉ ngươi không quản được mà bổn cung cũng không quản được. Hiện giờ ngươi nên làm là an tâm dưỡng thai, sinh hạ hoàng tử bình an, chứ không phải so đo những chuyện nhỏ nhặt này.”

Tô tiệp dư theo bản năng phản bác: “Sao lại là chuyện nhỏ nhặt?”

Vân Tự đã ngang hàng với nàng ta rồi!

Hoàng Hậu đột nhiên lạnh giọng ngắt lời: "So với hoàng tự, đây chính là chuyện nhỏ nhặt!”

Tô tiệp dư cứng họng.

Trong điện lại yên tĩnh trở lại. Thấy nàng ta như vậy, Hoàng Hậu thở dài, giọng nói cũng dịu xuống: “Ngươi nên biết, ngươi đã phải trả giá những gì để có được đứa bé này. Thái y nói ngươi không thể suy nghĩ quá nhiều trong thời gian mang thai, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?”

Tô tiệp dư nghe ra Hoàng Hậu quan tâm mình, nàng ta đưa tay đặt lên bụng, nhớ đến những đau đớn đã phải chịu đựng, một lúc sau mới nghẹn ngào nói:

“Tần thiếp biết rồi.”

Hoàng Hậu nói đúng, nàng ta đã trả giá nhiều như vậy, không thể để công sức đổ sông đổ biển. Dù có ghét Vân Tự đến mấy cũng phải đặt hoàng tử lên hàng đầu.

Đợi Tô tiệp dư rời đi, Bách Chi nhíu mày, có chút bất mãn: "Vẫn cứ không biết cố gắng.”

Hoàng Hậu liếc nhìn nàng ta: “Ai mà chẳng có lúc mất kiểm soát cảm xúc. Nếu nàng ta không để ý đến Vân Tự, thì giờ đây cũng chẳng leo lên được vị trí này.”

Sở dĩ Tô tiệp dư quyết tâm uống thuốc cầu tử, chẳng phải là vì bị Vân Tự kích thích sao?

Nhưng Hoàng Hậu không thể không thừa nhận, nàng ấy có chút thất vọng về Tô tiệp dư.

Hoàn cảnh của nàng ta đã đủ khó khăn rồi, sao cứ phải mãi bận tâm đến người khác? Quá để ý đến nhất cử nhất động của người khác, cuối cùng chỉ khiến bản thân mệt mỏi.

Bách Chi bĩu môi không nhắc đến Tô tiệp dư nữa, mà kể lại chuyện xảy ra trước cửa Khôn Ninh cung sau buổi thỉnh an:

“Đức phi rõ ràng là tâm tình bất an. Giờ trong cung ai cũng biết Tô tiệp dư là người của nương nương, nàng ta lại muốn mượn sức Vân tiệp dư, chẳng phải là muốn đối đầu với nương nương sao? Mọi người trong cung cứ như mù hết cả, lại cứ nghĩ nàng ta là người ôn hòa.”

Khác với Bách Chi căm ghét Đức phi, Hoàng Hậu lại nghĩ đến Vân Tự, nàng ấy rũ mắt xuống che giấu đi cảm xúc.

*****

Nghi trượng đi một mạch đến Chử Án cung, Vân Tự cuối cùng cũng được thấy Chử Án cung trông như thế nào.

Xuống nghi trượng, Vân Tự không cần Thu Viện dìu nữa, lúc ở Khôn Ninh cung chỉ là cố ý làm ra vẻ yếu đuối mà thôi.

Chử Án cung tuy không phải cung điện lớn nhất trong cung, nhưng tuyệt đối là tinh xảo nhất, hơn nữa còn có ý nghĩa đặc biệt. Khi đi ngang qua chính điện, Vân Tự ngẩng đầu nhìn vào bên trong. Cửa điện không đóng, Vân Tự nhìn thấy cách bài trí, lặng lẽ siết chặt khăn tay.

Nàng không hiểu rõ tại sao Đàm Viên Sơ lại sắp xếp nàng đến Chử Án cung, làm nàng khó mà không nảy sinh tham vọng. Thậm chí lúc này đi ngang qua chính điện, nàng còn không nhịn được nghĩ, khi nào mình mới có thể dọn đến chính điện Chử Án cung?

Đáng tiếc, nàng không có câu trả lời.

Tùng Phúc dẫn nàng đến Mộng Sư điện. So với chính điện, Mộng Sư điện nhỏ hơn, nhưng vẫn lớn hơn Hòa Nghi điện trước kia rất nhiều. Vượt qua cửa chính là một khoảng sân vắng, giữa sân có một cây hải đường trồng gần cửa sổ, dưới gốc cây có một bộ bàn ghế đá. Đi lên hành lang, rẽ phải là dãy sương phòng nơi ở của cung nhân, rẽ trái là tẩm cung của Vân Tự.

Điều đáng nói là, Mộng Sư điện có phòng bếp nhỏ. Tứ phẩm tiệp dư có thể mở phòng bếp nhỏ, nếu không, dù trong điện có phòng bếp cũng không được dùng.

Tiệp dư có mười người hầu hạ, trong đó bốn thái giám, sáu cung nữ. Thấy Vân Tự đến gần, họ liền tiến lên hành lễ.

Cửa Mộng Sư điện được đẩy ra, Tùng Phúc cung kính giới thiệu:

“Nô tài đã nhận được tin tức nên sớm bày trí Mộng Sư điện. Giá gỗ này là do Lưu công công cho người mang đến, ngọc khí trang trí trên đó đều là do Hoàng Thượng ban thưởng. Còn bình phong này, nghe nói là được chuyển từ kho riêng của Hoàng Thượng đấy ạ.”

Vân Tự nhìn theo ánh mắt hắn, trong điện là bình phong sáu cánh thêu hình cây tùng, rất hợp với gạch lát màu xanh ngọc bích.

Nhưng sắc mặt Vân Tự bỗng nhiên thay đổi, thoáng hiện lên vẻ xấu hổ và buồn bực!

Nàng nhận ra bình phong này, hơn nữa còn rất quen thuộc.

Năm ngoái vào sinh thần nàng, nàng đã ngăn cản Đàm Viên Sơ. Sau đó họ đã mây mưa trong Dưỡng Tâm điện, lúc ấy trong điện cũng có một bình phong thêu hình cây tùng như vậy.

Lúc tình nồng ý đậm, nàng bất lực nắm lấy một góc bình phong, bình phong quý giá, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ để lại nếp gấp.

Lúc đó, Đàm Viên Sơ dùng ngón tay gõ nhẹ vào nếp gấp trên bình phong, giọng điệu thong thả nhưng lộ rõ vẻ hài lòng, cằm hắn đặt trên cổ nàng, khàn giọng hỏi:

“Làm hỏng bình phong của trẫm, có phải nên phạt không?”

Vân Tự không muốn nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Sau này, Hứa Thuận Phúc phát hiện nếp gấp trên bình phong nhưng Đàm Viên Sơ không chịu thay. Vân Tự không dám nhìn thẳng Hứa Thuận Phúc, luôn cảm thấy hắn đã phát hiện ra điều gì. Sau đó nữa, bình phong này bị nàng lén đổi đi, từ đó về sau, Vân Tự không còn nhìn thấy nó nữa.

Nếu không phải hôm nay, nàng cũng đã quên mất chuyện này rồi.

Tùng Phúc và Thu Viện thấy sắc mặt nàng, đều cảm thấy bất ngờ cùng khó hiểu.

Vân Tự cứng họng, khó mà nói nên lời.

Chỉ là trong lòng nàng không nhịn được nghiến răng, Đàm Viên Sơ cố ý cho người mang bình phong này đến tẩm cung của nàng, rốt cuộc là có ý gì?!

*****

Lúc này ở Ngự Thư Phòng, Đàm Viên Sơ cũng đang hỏi Hứa Thuận Phúc:

“Đã đưa bình phong cho nàng ấy chưa?”

Hứa Thuận Phúc đáp: “Hôm qua đã cho người của Trung Tỉnh điện đưa đến Mộng Sư điện rồi ạ.”

Đàm Viên Sơ nhướng mày, khẽ nhếch môi:

“Truyền chỉ, đêm nay thị tẩm ở Mộng Sư điện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK